“ Tiên hoàng băng thệ, quốc tang tam tuần.
Nhưng Đại Tề một ngày không thể không vua, nguyện theo chiếu cầu hoàng của tiên đế truyền ngôi lại cho tam lang quốc sư Trần Lãng-Nguyên là Đô Đức Hiến vương gia.
”
Ương Đản công công đọc lại di chiếu theo thông lệ, bên ngoài muôn quan đại thần phục trang trắng toát, cả một đại điện nguy nga tráng lệ đều phủ rõ hai.
màu trắng đen.
Trần Lãng đứng tại nơi thế cao hiển hách, so với các quân thần phía dưới một trời cách biệt.
Trong mắt y lạnh nhạt khôn nguôi, đối diện với di chỉ của tiên đế trước mặt cũng chẳng có thêm nổi một phần quan tâm quản ngại.
Di chỉ vàng óng rơi vào tay, y bước về phía trước, sau lại từng bước bước lên đệm bậc rồng*, dừng trước di lăng đã lạnh, chậm rãi nhìn từng đường chạm khắc tỉ mỉ trên ván gỗ quý, lại thấy láo nhân quen thuộc trong ký ức nay thân xác đã nguội lạnh.
Trần Lãng nhìn thật lâu, sau đó mới chậm chạp mở miệng, “ Nhi thần phục mệnh.
”
Lời nói của y vô cùng tùy ý, cho dù có to và dõng dạc đến đâu cũng không nghe ra được một phần hào ý quan tâm.
Một vài đại thần tuổi tác đã cao thực sự không chịu được sự hờ hững quá độ này của y, muốn mở lời liền bị người bên cạnh giữ lại.
Người đó đều lắc đầu, nhìn đến một đoạn thành lớn Thị binh của y trấn áp xung quanh, đao kiếm sắc lẻm đặt bên hông, đến cả thị vệ đứng canh trên tường thành cũng là những binh sĩ tinh nhuệ nhất của Tề quốc, chẳng kể đến cổng lớn hoàng cung đóng chặt, thế cờ bị bao vây, chỉ cần các y nửa lời ho he, phật lòng tân đế tức khắc máu sẽ chảy thành sông.
.
Khang Tiêu Nghinh mặc bạch y, đối diện y là bộ áo giáp vừa nặng vừa lớn.
Thanh kiếm đặt tại bàn trà được người lau tỉ mỉ.
Y cầm khăn lụa trắng muốt, hết lau lại lau, dường như vô cùng trân quý, bảo kiếm bóng loáng chẳng có một vết xước nào, Khang Tiêu Nghinh ghé đến sườn mặt, y nhìn mặt trường kiếm sau đó lại tiếp tục lau.
Bên ngoài đẩy ra cánh cửa tre mỏng, tiếng lá trúc rơi bên ngoài xào xạc vài tiếng, lúc nam nhân tiến vào y cũng chẳng ngẩng đầu lên nhìn một cái.
“ Khang Hy thực có tâm tình.
Trường kiếm này năm đó ta nhớ A La trao cho ngươi, là vào sinh thần năm ngươi mười bốn tuổi sao? ”
Nam nhân đó mỉm cười tùy ý, ánh mắt hắn sâu hoắc chẳng thấy đáy, bộ dáng của y tựa như đang vui vẻ lại tựa như toan tính rất nhiều chuyện không quản cất giấu.
Khang Tiêu Nghinh không ngẩng đầu, y lại tiếp tục lau trường kiếm của mình, tùy tiện trả lời: “ Các đế tâm tình cũng thực không kém.
”
“ Tề quốc đổi chủ, rơi vào tay Trần Lãng không sớm thì muộn hắn cũng sẽ đem quân tiến đánh Việt Quân quốc, ngươi không lo cho A Tỷ của ngươi sao? ”
“ Các đế không cần có ý muốn ta chĩa mũi tên đi đầu vào Bắc Chiến Dã.
Việt Quân quốc đó cũng chỉ có Bắc Chiến Dã mà thôi, còn Thương Lãm La ta đã sớm đoạn tuyệt, nói cái gì mà lo lắng với cả không lo lắng? ” Khang Tiêu Nghinh chậm rãi đứng lên, cầm theo trường kiếm sắc lẻm bước từng bước về phía nam nhân trước mặt, lúc dừng bên cạnh hắn, y cong khoé môi: “ Các đế chẳng qua muốn làm ngư ông đắc lợi mà thôi.
Đừng nói với ta cái gì mà vì một nữ nhân lật đổ cả giang sơn cũng không tiếc.
Giang sơn này của Các đế chỉ đáng giá như thế thôi sao? ”
Lúc trường kiếm đặt lại trên bao kiếm, Khang Tiêu Nghinh chậm rãi quay người, ánh sáng chiếu qua mắt y tạo thành vệt sáng hằn lên trong không gian, nụ cười trên môi mỗi lúc một lạnh nhạt hơn: “ Ta cũng chỉ như Các đế, chỉ muốn làm ngư ông đắc lợi.
Còn Thương Lãm La, cho dù có sống hay chết, một xu một cắc cũng không có liên quan đến ta.
.
Bên ngoài Lăng Vân thành nông nô vẫn tấp nập như cũ, một lão nhân gia mặc lam y, trên tay sao có bình rượu sứ đã với quá nửa.
Hình như lão đã uống say rồi, cả bước đi cũng đã loạng choạng không vững, lão siêu siêu vẹo vẹo bước trên đường lớn, một đám quân binh đi theo phía sau cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể nhìn lão vừa đi vừa uống rượu.
Lão bước từng bước, đi nửa ngày trời mới đến cổng lớn của hoàng cung.
Thống lĩnh y đem lệnh bài mở cổng, muốn dùng kiệu nhanh nhanh đưa lão đến trước mặt Việt Quân đế nhưng lão thế nào cũng không chịu, một bộ dáng say khướt làm người khác khó chịu trong lòng.
Lão uống một hớp rượu lớn, dừng lại giữa đường ngẩng mặt ngây ngốc nhìn trời, thống lĩnh y bước vội, đứng bên cạnh lão: “ Hoa Dương sư, hoàng thượng đã chờ người rất lâu rồi.
”
Lão nhân gia vẫn nhìn trời, ngây ngốc dốc túi rượu rỗng lên, một vài giọt rượu cuối cùng nhỏ xuống đất: “ Ta hết rượu rồi, các ngươi lại không cho ta mua.
Không đi nữa, không có rượu ta không đi nữa.
”
Thống lĩnh y chỉ có thể cười trừ, bàn tay nắm chặt bao kiếm: “ Ở chỗ ta có rất nhiều rượu ngon, ta lại đưa người đi lấy, có được không? ”
Lão nhân gia nấc một cái, mơ mơ hồ hồ: “ Đi, đi nhanh, ta muốn uống rượu.
”
Tiếp theo thống lĩnh y lại tiếp dẫn đường, hắn cũng không ngay lập tức đưa lão đi lấy rượu, vòng qua mấy con đường, là đường đến Dương Vân cung.
Lại một khắc không một giọt rượu, Hoa Dương sư dừng lại không đi nữa, “ Rượu của ngươi ở chỗ nào? Ta tự đi lấy.
Trai tráng các ngươi lại đi chậm như vậy, có thực là nam nhân không đấy? ”
Dứt lời, lão nhìn một đoạn trời quang đãng mát mẻ, khí trời dịu an, đuôi mắt hằn nhiều nếp nhăn hơi nheo lại.
Từ lúc lão đặt chân vào Lăng Vân thành này đã sớm nhận thấy có điều chẳng ổn, càng đi càng thấy lạ, chẳng qua câu giờ nhiều như vậy cũng là muốn nhìn cho kỹ mà thôi.
Lão đưa ánh mắt, nhìn đến đoạn khí đối nghịch, tay chỉ về phía cây ngô đồng mọc cao chót vót: “ Kia là nơi nào? ”
Thống lĩnh y nhìn theo hướng tay lão nhân gia, xác định thật kỹ mới trả lời: “ Là Trường Xuân cung.
Ngài hỏi nó làm gì thế? ”
“ Ta không nghĩ trong cung cũng trồng cây ngô đồng nên hỏi chơi thôi.
Mau, ngươi mau đưa ta đi lấy rượu, một chốc ta sẽ cho ngươi một nửa? ”
Thống lĩnh y: ...
Thực ra lúc nãy là ta lừa ngài đó, có được chưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...