Chuyện mà ta ân hận nhất cả đời này không phải là gặp được hắn, càng không phải là yêu thích hắn.
Chuyện mà ta ân hận nhất cả đời này chính là không giữ được dáng vẻ vốn có của chính mình.
Thương Lãm La đã từng viết như vậy, sau tất cả những lời ngạo nghễ ấy rốt cuộc nàng cũng chỉ còn lại một chút thương xót cho chính mình, chẳng qua, nhiều năm qua đi, những nhiệt huyết năm đó đã sớm mai một, còn sót lại chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi.
Từ Ân đừng giữa ngự hoa viên, phía tây có một đoạn lớn trồng toàn cây lê, hoa lê trắng muốt một rừng trời.
Dương Tịnh Dĩnh đi theo cô, nàng nhìn chủ tử dần dần thu mình cô độc, tất cả khiến nàng cảm thấy thân tâm đau đớn theo.
Nàng với tay hái một cành hoa lê trắng, hoa mọc kín cả một cành, trên lá có giọt sương trong suốt lạnh lẽo.
Dương Tịnh Dĩnh nhoẻn miệng cười: “ Chủ tử, tặng người.
”
Vành lông trắng nơi khăn choàng cổ khẽ lay động, trong mắt tựa như tinh quang vướng lại không đi, lại như đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện, một chút tinh quang ấy yếu ớt vô cùng nhưng lại không cách nào biến mất.
Từ Ân nhìn thật lâu, sau đó mới nhận lấy cành hoa lê từ tay Dương Tịnh Dĩnh, nụ cười nở trên môi anh đào chân thật hơn mấy phần, giọng điệu cảm kích vô cùng: “ Cảm ơn ngươi.
”
Người nên nói cảm ơn là thần mới đúng.
Cảm ơn giữa biển người lạnh lẽo vẫn có thể gặp được người.
“ Chủ tử, người đừng lo.
” Dương Tịnh Dĩnh vẫn cười, nàng lại như chăm chú nhìn một điểm gì đó xa xăm vô tận.
.
Phía tây nội đình, Chức Phán Sư bước chậm từng bước, hồng ngọc đan thành dây đeo trên cổ lão lắc lư, quan phục cũng vì bước đi mà khập khiễng không yên.
Lão chắp hai tay sau lưng, đi phía sau còn có một thư sinh trẻ tuổi mang bạch y nho nhã, dáng vẻ dáng sủa, toát lên dáng vẻ học thức.
Phía trước là cổng lớn, có cung nhân bên ngoài chờ đợi, lúc lão đến cung nhân đó liền hành lễ, sau mới dẫn đường vào trong.
Chức Phán Sư cùng với thư sinh kia đứng giữa sân đình, lão như đăm chiêu gì lắm, quan sát xung quanh mọi ngóc ngách, chỉ thấy hàng lông mày đen chốc chốc lại nhướng lên, chẳng lâu sau lão lại bước vào trong.
Bắc Chiến Dã ngồi tại ghế bên cạnh giường lớn, không gian lạnh lẽo ảm đạm đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi.
Chức Phán Sư bước vào, phủi phủi mấy cái trên người mới hành đại lễ: “ Lão thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.
”
Ánh mắt Bắc Chiến Dã vẫn không rời khỏi người đang nằm đối diện, tùy ý mở lời: “ Bình thân.
”
“ Tạ hoàng thượng.
” Chức Phán Sư đứng dậy, lại kính cẩn: “ Hoàng thượng chẳng hay là đang lắng lo điều gì chăng? Từ lúc lão thần bước vào nơi này đã nhận thấy khí tức không tịnh, tâm tình chẳng an.
”
“ Nàng ấy vẫn không tỉnh, ngươi nói xem vì sao nàng ấy lại không tỉnh? ”
Chức Phán Sư thật lâu không đáp, lão lại nhìn ra bên ngoài cánh cửa lớn, nhìn rất vội vã, sau lại quay lại hỏi: “ Hoàng thượng, thứ cho lão thần nhiều lời khó nghe, chuyện của Lâm phi lão thần đã nghe Châu công công nói lại, lúc trước khi tới đây lão thần cũng đã ghé ngang qua phật điện, quả nhiên nhìn thấy nhiều thứ không sạch sẽ.
”
“ Lời thật lòng khó nghe, lúc Cảnh Hình công chúa mất mới chưa tròn ba tuổi, vài năm trôi đi nên sớm được đến một kiếp khác nhưng mẫu tử thân tình lại lưu luyến hài tử quá độ, lại sợ dùng tà thuật không sạch sẽ giữ lại trên thế gian, lúc khắc trăng vừa đủ sẽ tạo thành oán khí nặng nề, chẳng may oán khí này thế nào lại rơi vào người Lâm phi.
Suốt những năm nay thân thể Lâm phi chẳng giờ khắc nào khoẻ mạnh bình thường cũng như khó lòng mang hài tự cũng là vì oán khí tích tụ, là vì lòng người nông sâu mà thành.
”
Dứt lời, lão lại khéo léo nhìn nhoáng qua sắc mặt Bắc Chiến Dã, chỉ thấy hắn hiện tại còn một thân tử khí.
Chẳng biết từ lúc nào đã biến thành những cay nghiệt lãnh đạm chẳng thể chứa nổi trong không gian chật hẹp này.
Vội thu lại tầm mắt, lão nói tiếp: “ Hoàng thượng, người còn nhớ năm đó lão thần và các Huyền sư đều dự rằng long phụng của hoàng hậu chính là hài tự may mắn, nhưng người của chính cung mang khí tức quá nặng, chính vì vậy mới hại chết đi hoàng tử khi vừa chào đời, riêng về công chúa, tuy đã được tách khỏi mẫu thân nhưng cuối cùng cũng là tránh không kịp mà mang hoạ sát thân.
Lão thần chỉ e lần này nếu thực sự không may...!”
“ Hoang đường! ”
Lời của lão còn chưa kịp dứt, Bắc Chiến Dã đã cắt đứt, sắc mặt hắn lạnh như cắt, chỉ thấy trong con ngươi cuộn đến một đợt khí tức sắc lạnh.
“ Hoàng thượng thứ tội, lời thật lòng là lời khó nghe...!” Chức Phán Sư lại vội quỳ, cẩn thận vô cùng: “ Nếu như hoàng thượng còn nghi hoặc, lão thần có thể lấy mạng thề.
Lão thần có thể cứu được mạng của Lâm Phi, chỉ là một mạng này chẳng dễ dàng gì đổi được, nếu như không thể, mạng già này của thần cũng chỉ có thể đem đến đền lại.
Chẳng qua mạng thần tôm tép, đối với hoàng thượng chẳng đáng là bao, ấy nhưng Lâm phi nương nương để lâu chỉ e sẽ chẳng còn cách khác...!”
“ Những lời hôm nay của ngươi, chôn lấy trong lòng.
Trung cung vẫn là trung cung, Việt Quân quốc chỉ có một, Cảnh Hình là nữ nhi của trẫm, lời ngày hôm nay rơi vào tai kẻ khác, ngươi hãy cứ đem mạng đến chờ chết.
Đường sống là đường sống, nếu A Nhan có bất kỳ nguy hiểm gì, tất cả các ngươi đều chỉ có thể tuẫn táng theo nàng.
”
Bắc Chiến Dã chỉ để lại một câu, sau đó rời đi hẳn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...