“ Toàn bộ trên dưới không ai được phép ra khỏi Dương Vân cung.
”
Thư phi nhìn chằm chằm vào khoảng trống nơi cánh cửa, từ nơi này nhìn thấy hậu viện bên trong ngập tràn những nghi kỵ.
Những lời này rơi vào tai nàng lại kêu hơn bao giờ hết.
Thái hậu đã để ý đến tiện nô đó, đối với nàng chỉ có lợi chứ tuyệt không có hại.
Ánh sáng trong mắt nàng chợt lạnh đi hoen lên chút giễu cợt rất rõ, cánh môi anh đào khẽ mấp máy sau đó nhoẻn lên cười nhạt nhẽo.
Đồng Liên vào chẳng lâu, một lúc sau khi truyền lời đã liền rời đi.
Cách một cánh cửa Thư Phi lại chẳng thấy long nhan phẫn nộ.
Cho dù nàng không thích Bắc Chiến Dã nhưng vì vương gia của nàng, nàng cũng chẳng ngại tìm hiểu tính tình của hắn.
Không dám nhận là người hiểu hắn nhất nhưng Thư Phi biết nam nhân này đã sớm để ý đến tiện nô kia, chỉ cần là chuyện động đến phần lợi của ả, hắn còn không làm trời làm đất sao?
Chẳng qua hiện tại sóng yên biển lặng như vậy nàng lại nhìn không rõ tâm tư của hắn mà thôi.
Đau lòng quá nên phát điên à?
Đột nhiên có một ý nghĩ xoẹt qua đầu Thư phi, nhanh đến mức nàng nắm bắt không kịp.
Trịnh Sâm đứng bên cạnh Bắc Chiến Dã, y khăng khăng nhìn hắn đang trầm tư, những lời kia của thái hậu truyền lại không phải hắn không biết đánh tiếng như thế nào đến Dương Vân cung.
Nhưng hiện tại bậc đế vương đã chẳng còn như trước, y có thể nhìn rõ đế vương hiện tại đã sớm không còn như trước với Lâm Phi.
Chân tâm của đế vương vẫn luôn khó đoán, y lại chẳng dám nhiều lời.
Chén trà thơm đã lâu không được đổi hiện tại lạnh ngắt, lạnh như lòng hắn.
Bắc Chiến Dã của hiện tại đã sớm không còn là hắn, hắn không thể ngăn trở dòng suy nghĩ của chính mình.
Những chuyện này hôm nay, vì cớ gì lại như thế?
Hắn lại tự hỏi mình có thật sự yêu thích giai nhân đó hay không?
Cho dù hiện tại có yêu hay không đi chăng nữa, Bắc Chiến Dã biết mình không thể phụ nàng.
Hắn sẽ không phụ nàng, sẽ không phụ A Nhan của hắn.
Hoàng thượng, có phải ta ngốc nghếch quá không?
Đông cung lạnh, lòng người lạnh.
Bởi vì lạnh nên cố nhân năm đó đã sức cùng lực kiệt, sớm đã ngã quỵ trước sự bạc bẽo của thời gian.
.
Bên ngoài trời trở lạnh, khoác hết một cái áo choàng dày cũng không cảm thấy ấm hơn được bao nhiêu.
Thân thể này đã quá yếu nhược, chỉ cần một chút khổ như vậy nữa thôi dường như cũng không chịu đựng nổi nữa.
Từ Ân choàng áo choàng lông cáo, chầm chậm bước ra ngoài.
Lúc này Dương Tịnh Dĩnh cũng từ bên ngoài đi tới, nàng cầm theo một cái đèn lồng.
Trời đã không còn sớm, trong tiểu viện chỉ thắp đơn mấy cột đèn lồng nhỏ, ấy vậy mà một lớp giấy lại che không nổi gió lớn bên ngoài, ngọn nến nào cũng chẳng vực dậy nổi, chỉ có thể để mặc chính mình leo lắt trước gió.
Nhất thời Từ Ân thất thần, cô nhìn ngọn nến leo lắt đến mê muội.
Ánh sáng dát bạc, cả một khoảng không gian lạnh lẽo đều như đang ngân nga câu khúc lạc lõng nào đó không thành vần.
Nến lại bị gió thổi cho lay động, lúc muốn tắt rồi lại thôi.
Có lẽ ngọn nến đứng trước gió đó cũng giống như tình cảm Thương Lãm La dành cho Bắc Chiến Dã, đừng trước những khước từ nhẫn tâm và sự bạc bẽo của thời gian nàng vẫn luôn như thế.
Chính Thương Lãm La cũng đã từng nghĩ rằng chẳng bằng nàng bỏ đi, bỏ đi tình cảm này, nhưng rốt cuộc ngọn nến đó có thế nào cũng không tắt nổi.
Bởi vì hắn cho nàng một câu nói tốt, nàng sẽ khắc cốt ghi tâm cả đời, sẽ dùng lời nói đó của hắn phủi sạch đi những phũ phàng bạc bẽo hắn trao cho nàng suốt nửa đời quá và cả sau này nữa.
Bởi vì nàng là nữ nhân ngốc nghếch nhất thế gian, ai nói điều đúng với nàng nàng cũng không tin, ai muốn đưa nàng thoát khỏi đày đoạ nàng cũng không chịu, nhưng chính nàng lại tin vào lời của Bắc Chiến Dã, lại vì hắn chịu khổ nửa đời cũng không nỡ rời đi.
Dương Tịnh Dĩnh chỉ có thể để chủ tử nàng đắm mình trong những suy nghĩ về ngày xưa cũ tốt đẹp.
Nàng chẳng thể làm gì, cũng chẳng thể bước vào hồi ức cũ kỹ đó kéo A La của nàng ra, nàng không có quyền đó, cũng không nỡ lòng làm như thế.
Gió lại thổi qua, Từ Ân nhắm chặt mắt lại giống như không thể tải nổi những chuyện xưa cũ nữa, sau đó quay người, “ Đi thôi.
”
Chủ tử nàng bước đi, đi rất dứt khoát.
Thời khắc đó Dương Tịnh Dĩnh đã biết A La của nàng đã sớm sức cùng lực kiệt, tâm tàn ý lạnh với nơi nước sâu vạn trượng này.
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.
Phía sau tiểu viện có một cái sân đình nhỏ mọc đầy cỏ xanh, cỏ chỉ chớm mọc trên mặt đất vừa vặn phủ xanh chứ chẳng cao lớn như những loại cỏ dại khác.
Gần giếng trời đặt một chậu đồng nhỏ, bên cạnh có mấy thứ giấy tiền vàng mã được xếp ngay ngắn.
Từ Ân nhận bó đuốc từ tay Dương Tịnh Dĩnh, chầm chậm đặt dưới một mẩu giấy tiền, giấy bén lửa, dần cháy rượm lên.
Lại sau đó giấy tiền rơi xuống chậu đồng, Từ Ân lại bỏ vào chậu những giấy tiền khác, chẳng bận nói một lời.
Đến cuối cùng ở đó đặt một đôi áo quần, một của hài tử nam, một của hài tử nữ.
Áo quần đó bén lửa, dần tàn lụi thành tro.
Năm mới, Cảnh Hình, Viễn Cơ cũng nên có một bộ đồ mới.
Coi như đây là cô giúp Thương Lãm La lo một lần cuối cùng cho con của nàng ấy đi.
Chẳng qua giữa ba người họ là duyên bèo nước, lỡ vận một kiếp lại lênh đênh.
Đột nhiên Từ Ân cảm thấy bản thân như khuyết thiếu đi một mảnh thời gian rất quan trọng, từ trước đến nay Từ Ân đều không biết mình đến từ đâu, từng trải qua những gì.
Lúc cô xuất hiện ở không gian hệ thống, đến cả một mảnh ký ức của bản thân cũng không có, hiện tại trải qua nhiều thế giới cũng chưa từng được bổ khuyết thêm bất cứ mảnh ký ức nào.
Chẳng qua trước giờ Từ Ân vẫn luôn như vậy, cô đối với mọi sự lãnh đạm vô thường, nhiệt huyết ra mặt nhưng kỳ thực cũng chẳng có bao nhiêu phần chân thật.
Nói diễn kịch cũng đúng, mà cũng không đúng.
Suy cho cùng đi đến ngày hôm nay chính Từ Ân cũng không biết mình tồn tại vì lý do gì.
Dương Tịnh Dĩnh lại thấy chủ tử nàng thất thần, nhất thời không kìm lòng được nữa, nàng nói rất nhẹ: “ Chủ tử, người đừng nghĩ nữa, còn nghĩ đến những chuyện đau lòng nếu hoàng tử và công chúa còn sống cũng sẽ sót cho người.
”
Từ Ân nhìn đóm lửa đang dần tàn, trong mắt ánh lên nét dịu dàng rất rõ, cánh môi cong lên mỉm cười lạc lõng: “ Được, ta không nghĩ nữa.
Ngươi giúp ta dọn nó được không? Ta muốn ra ngoài đi dạo một chút.
”
“ Nô tỳ...!” đi cùng người?
Lời của Dương Tịnh Dĩnh còn chưa hết, Từ Ân đã cắt ngang.
“ Không cần đợi ta.
”
Tinh quang trong mắt cô quá đỗi hư ảo, hư ảo đến mức bi thương.
Tất cả chôn vào trong mắt Dương Tịnh Dĩnh khiến nàng chẳng nỡ mở lời từ chối.
Cuối cùng chủ tử của nàng vẫn đi, đơn độc như thế khiến nàng đau lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...