Thể xác Từ Ân nặng nề, giống như móc giữ tim một cái móc câu lớn, bất kể lúc nào cũng có thể bị nó kéo lệch đau đớn.
Một món lại thêm một món, những thứ dần được thêm đến hết, một lượt như vậy đã quá gấp đôi lượng thức ăn được đưa vào cơ thể bình thường.
Hai tay Từ Ân nắm chặt, bấu cả vào da thịt, mi mắt nhắm cả lại một cái đầy mệt nhoài, cần cổ hơi ngước lên cản lại cảm giác buồn nôn đang trực trào trong thanh quản.
Không khí ảm đạm suốt một bữa ăn, riêng chỉ có Bắc Chiến Dã thong thả dùng bữa, hắn lại càng không quản đến thái hậu đáng chất chứa bao nhiêu những lạnh đạm trong đáy mắt.
Lúc nô tỳ lại định thêm thực vào chén của Từ Ân, Mạn Đà hơi nâng ánh mắt: “ Hoàng huynh, nếu hoàng tẩu đã sức khỏe không tốt mấy ngày nay vậy thì đừng dùng nhiều như vậy.
” Dứt lời, Mạn Đà nhếch khóe môi cười: “ Đợi sau khi dùng bữa xong để người của thái y viện khám lại là được, ngày tháng còn dài, lòng còn nhiều sẽ chẳng lo vơi.
”
Bắc Chiến Dã nhìn một ít món ăn còn lại, sau đó lại nghiêng người ta nhìn Từ Ân: “ Trung cung quả thực được lòng người.
”
Lúc bữa ăn kết thúc cũng chẳng thể rời đi ngay, cả tinh thần và thể xác cô đều không tốt, hôm nay lại giống như ăn phải bả, đau đến thở thôi cũng khó khăn.
Mái đình đối diện mảnh hồ sen vẫn dát lên ánh bạc tản mạn, mọi bòn gót đều như đang trôi nổi trên mặt nước bấp bênh vô cùng.
Dáng vẻ cố nhân vẫn như cũ đơn độc, chỉ có tĩnh lặng và trơ trọi phủ lên người hắn, Từ Ân đi ở phía sau, suốt một đoạn đường dài đều không nói gì, không khí giữa họ vẫn luôn ảm đạm và ẩn nhẫn như vậy, chưa từng có ai nỡ lòng bước qua ranh giới ngăn cách ấy.
“ Thương Lãm La, nàng đừng đối đầu với trẫm nữa.
Nàng, thắng không nổi đâu.
” Bước chân của hắn đột nhiên chậm lại, phía bên kia mảnh trăng sáng chiếu xuống sườn mặt tạo thành bức tranh khảm thạch sáng tối, tầm mắt hắn dần thu lại nhưng trong đêm đen mù mịt duy chỉ có một mình Bắc Chiến Dã nhìn thấu trong mắt hắn hiện tại chỉ chứa duy dáng vẻ cố chấp của cố nhân.
Những lời này của hắn rơi vào khoảng không lại trở thành câu hỏi nực cười nhất thế gian, đột nhiên Từ Ân muốn bật cười, nhưng nụ cười ấy chẳng có một chút nào giễu cợt mà chỉ như đoạn nhìn lại năm tháng dài rộng đã đánh mất, tiếc nuối cũng có, đau lòng cũng có, chẳng qua chút nhiệt huyết những ngày cũ đã sớm tan thành áng mây chiều trôi nổi vô định trong nhân gian.
“ Thần thiếp chưa từng muốn đối đầu với ai, nhất là người.
Thần đã chẳng còn gì, cũng chẳng muốn tranh giành bất kể điều gì với ai, người hiện tại cũng không ngoại lệ.
”
Con ngươi Bắc Chiến Dã cứng đờ, cả người hắn tê lại như có thứ kim châm nào đó phong tỏa toàn động mạch.
Hiện tại Thương Lãm La đã chẳng còn gì, cũng chẳng muốn có gì.
Nàng chưa có nhiệt tình chú ý đến điều gì, cũng như chưa từng để tâm đến bất kể ai, kể từ ngày Bắc Chiến Dã ruồng bỏ nàng khỏi cuộc đời hắn, Thương Lãm La cũng coi như đã chết.
Nàng có thể dùng bộ dáng toàn vẹn của mình che mắt đi thế gian nhưng lại đến ngày những vỏ bọc rồi sẽ vỡ nát.
Thương Lãm La suy cho cùng cũng chỉ như con ốc sên nhỏ nhoi, chậm rãi thu mình vào vỏ ốc lẩn tránh thương tổn người khác gây ra, đợi đến khi nước yên biển lặng sẽ lại từ từ bò đến bên cạnh Bắc Chiến Dã, cả đời này chỉ có một vòng luẩn quẩn như vậy, vĩnh viễn thoát không nổi.
“ Hoàng thượng, hai hôm nay thần đều mơ cùng một giấc mơ.
” Từ Ân đột nhiên bước về phía Bắc Chiến Dã, trong đôi mắt không sức sống đột nhiên khơi dậy cỗ lực lượng ấm áp dịu dàng, giống như đem tất cả những ánh sáng mùa thu hộp lại trong đáy mắt, bộc phát ra chút tình cảm chân thật đã sớm mất đi, giọng cô vừa dịu dàng vừa vỗ về, như tự nói với chính mình: “ Thần mơ thấy Cảnh Hình ở bên thần, nói nhớ thần, nó còn nói nó nhớ phụ hoàng của nó.
Vậy nên hoàng thượng, thần hy vọng ngày mai có thể gặp được hoàng thượng giữa biển người mênh mông.
”
Ánh sáng trong mắt cô quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến nỗi Bắc Chiến Dã không dám tin vào mắt mình.
Tất cả những ảm đạm trong suốt thời gian qua đều như bị gột rửa, trả lại chốn cũ cái nhìn đầy thanh sắc của mùa thu, là ánh mắt nhiệt huyết rạng rỡ đong đầy ý cười năm đó của nàng, vẫn là Thương Lãm La nhưng lại không phải Thương Lãm La.
Trong mắt mỗi người, mỗi thời điểm đều là một dáng vẻ khác nhau.
Chung quy vẫn là vận đổi sao dời, lòng người đổi thay.
“ Được.
”
Trẫm hứa với nàng.
Từ Ân nhoẻn miệng cười, nét cười ấy chẳng còn những xót xa và tủi nhục chồng chất suốt những ngày tháng qua, chỉ có ánh sáng tản mạn vẫn đang triền miên đậu lại trong ánh mắt.
“ Không được nuốt lời.
”
Không được nuốt lời.
.
Lời nhắc/Thông báo: Tạm thời mình sẽ dừng đăng chương mới để dành thời gian cho việc ôn thi học kỳ, có lẽ sẽ dừng từ ngày 13/13/2020 đến khoảng ngày 28-29/12/2020 (Có thể qua tháng 1) thì sẽ viết tiếp.
Dành cho những bạn đang theo dõi bộ \[Xuyên Nhanh\] Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc!: Trong bộ xuyên nhanh này mình sẽ viết tiếp vi diện The Joy Of Creations, tuyến nhân vậy sẽ được thay đổi và chỉnh sửa lại cho phù hợp.
Bộ \[Xuyên Nhanh\] 21 Bức Thư Không Có Hồi Kết! tổng sẽ có 21 vi diện (Với điều kiện mình có đủ kiên nhẫn để theo đến hết), với tình trạng khoảng 40-50 chương cho 1 vi diện thì một quyển mình sẽ chỉ viết hai vi diện.
Dự kiến hoàn tất quyển 1 (Kết thúc vi diện 2) trong tháng 1/2021.
Quyển 2 dự kiến đăng vào tháng 2-3/2021.
(Bao giờ đăng tải sẽ thông báo cho các đọc giả sau.)
Cảm ơn vì đã theo dõi, chúc các bạn tối an lành..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...