Lúc thái y vẫn còn đang bắt mạch bên trong, người của Đồng Liên đã lôi ra được vài món đồ hay ho.
“ Đồng Liên cô cô, nô tỳ bị oan, là nô tỳ bị oan.
Nương nương, Triết phi nương nương, Thi Tần nương nương, người phải cứu nô tỳ, nô tỳ bị oan! ”
Thi Tần bị tiếng hét bên ngoài doạ giật mình, cổ tay đang được thái y khám vội vã rụt về, nàng ta muốn đứng lên nhưng lại bị Trình thái y chặn lại: “ Thi Tần, người hãn cứ bình tĩnh.
Thần bắt mạch thấy huyết khí của người không thông, vẫn là nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian tại tẩm cung của mình, chớ có nên ra ngoài, lại càng không thể đem lòng hẹp đối đãi người khác, chỉ có: Chút khổ vào thân mà thôi.
”
“ Ngươi...!” Thi Tần trừng lớn mắt, không tin được nhìn Trình thái y đang ở trước mặt.
Lão chỉ là một thái y nhỏ nhoi, cho dù có được thái hậu trọng dụng cũng không đến bước ngạo kiều không biết tôn ty nói ra những lời đầy tính đe doạ như vậy.
Là nàng ta nghe lầm sao?
Triết Phi nhìn Thi tần đang á khẩu bên kia, hơi đứng lên: “ Bổn cung gần đây cũng thấy muội muội sức khoẻ không tốt, hãy cứ đề Trình thái y kê đơn điều dưỡng cho muội đi.
Bổn cung ra ngoài xem xem là có chuyện gì.
”
Sắc mặt Trình thái y bình tĩnh vô cùng, mỉm cười như thường, tùy ý đáp lệ: “ Nương nương cứ thong thả.
”
Triết phi đã bước được hai bước rồi, sau đó nàng ta hơi quay đầu liếc xéo một cái lên người Trình thái y, đợi đến khi thu lại bên ngoài đã vang lên tiếng kêu la như trước.
“ Đồng Liên cô cô đã tra ra điều gì sao? ” Triết phi vừa nhìn ra bên ngoại đã bắt gặp ngay gương mặt của Cẩm Miên, ánh mắt nàng ta hơi híp lại quan sát thêm động tĩnh dãy dụa của Cẩm Miên thêm mấy giây sau đó tựa như nhận ra điều gì đó, ngạc nhiên kêu lên: “ A, đây không phải là Cẩm Miên trước kia từng là nha hoàn thân cận của Dung phi sao? ”
Đồng Liên nhìn một chút, quan sát biểu cảm chân thật của nàng ta sau đó kính cẩn cúi người: “ Nô tỳ tìm thấy tàn bột của hoa Lệ Phí trong túi hương của nàng ta, hơn nữa trên vạt áo còn dính dấu sơn đỏ mới, trùng hợp thay phía sau thành tường Trường Xuân cung mới được sơn lại để chống mốc.
Bao nhiêu đây cũng đủ để đem nô tỳ này đến thận hình ty thẩm án.
”
“ Vậy sao? Vậy thì bổn cung cũng không thể tránh khỏi liên lụy, việc này bổn cung hoàn toàn không liên quan, ngươi nhất định phải đem chuyện này phơi ra ánh sáng, bằng không ta sẽ bị liên lụy đến mất.
” Triết phi hơi nhíu mày, sau đó lại dùng sắc mặt khó tin nhìn Cẩm Miên: “ Ngươi có tội thì phải khai hết ra, tránh để một con đường thoát cho bản thân cũng không giữ được, hơn nữa còn liên lụy cả gia đình của ngươi.
Mau, đem đến thận hình ty tra khảo đi, ta sẽ đến giải bày với thái hậu nương nương về chuyện này.
”
“ Ta không có, ta không có làm.
Các ngươi vu oan ta, là các ngươi hãm hại ta! Các ngươi muốn hãm hại Dung Hiền hoàng quý phi! Triết Hoàn! Đồ độc phụ rắn rết nhà ngươi, ta có làm ma cũng không tha cho ngươi! ” Cẩm Miên trong tiếng kêu gào thất thanh bị người kéo đi, nàng ta cay nghiệt trừng mắt oán hận với Triết Phi, sau cùng khuất khỏi cửa hoàng cung.
Đồng Liên hành lễ xong cũng lập tức rời đi, cuối cùng thái y từ bên trong đi ra, nói thêm hai lời mới từ từ trở về thái y viện.
Triết Hoàn chau mày lại, chậm rãi bước vào trong.
Thời gian tới sẽ chẳng còn sóng yên biển lặng nữa đâu.
Thi Tần sau khi bắt mạch xong sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, nàng ta nhìn Triết phi đang tiến vào bên kia, vội vội vàng vàng hỏi chuyện bên ngoài, sau đó biết được Cẩm Miên đã bị người đưa đi rồi.
May mắn, người bị tạt gáo nước bẩn lần này lại là Dung Hiền hoàng quý phi đã mất, vẫn là không rơi lên đầu nàng.
.
Từ Ân từ sau cơn hôn mê sâu tỉnh lại, cơ thể nặng trĩu, vô cùng khó khăn mới có thể miễn cưỡng mượn sức đẩy người lên dựa người vào tường.
Sắc mặt cô rất kém, giống như đã nhợt nhạt đến độ không còn huyết khí, thậm chí còn có thể nhìn thấy vệt gân xanh rất rõ.
Lúc Dương Tịnh Dĩnh từ bên ngoài đi vào đã thấy chủ tử nàng gượng người ngồi dựa vào tường, sắc mặt kém vô cùng.
Nàng muốn gọi thái y nhưng lại nhớ ra thái y vừa đến cách đây chưa đến một canh giờ.
Một vài thủ pháp bắt mạch đơn giản thì Dương Tịnh Dĩnh cũng biết.
Từ Ân để Dương Tịnh Dĩnh bắt mạch cho mình, ngẩn ngơ hỏi: “ Những ngày này, hoàng thượng, người có bận tâm không? ”
“ Chủ tử, người đừng ngây ngốc như vậy nữa.
Đã bao nhiêu năm thời gian rồi, ở lại nơi này có phải tự làm khó chính mình hay không? Người đã cực khổ đủ rồi, tìm một cơ hội tốt, người rời khỏi nơi này đi có được không? ” Dương Tịnh Dĩnh đã bắt mạch xong rồi, lúc này nàng ta vô cùng nghiêm túc nói lại lời thật lòng với chủ tử nàng.
Đoá mai xanh ngạo nghễ trong gió rét phương bắc ngày nào giờ khắc này cũng không thắng khỏi vận mệnh trói buộc, sắc nhợt nhạt đã phủ khắp gương mặt.
Từ Ân khó khăn thở một hơi dài, sau đó mỉm cười bâng khuơ: “ Ở trong hoàng cung này có ai mà không khổ chứ? ”
“ Bước qua quỷ môn quan một lần rồi, ta thực sự rất nhớ những ngày trước kia.
Ta đã mơ một giấc mơ thật dài, phụ vương vẫn còn đó, còn có cả mẫu thân, A tỷ, đệ đệ...!Còn có, cả Cảnh Hình và hoàng thượng nữa.
”
Phút chốc đôi mắt hoa đào của nàng mỗi lúc càng xa xăm, giống như thực sự có thể từ những mộng tưởng của bản thân trở về ngày tháng trước, còn có, là nhìn thấy bản thân ngày trước, vô lo vô nghĩ.
Từ Ân đột nhiên chuyển ánh mắt đến phía Dương Tịnh Dĩnh, đáy mặt dường như đang có thứ ánh sáng gì đó vỡ vụn, dần tan vào khoảng trống đen kịt, giọng của cô rất nhỏ, giống như tự hỏi chính mình: “ Tịnh Dĩnh, trước kia ta cảm thấy gặp được chàng là điều tốt nhất cả đời này của ta, ta cũng nghĩ rằng ta vĩnh viễn sẽ không hối hận, cho dù có đánh đổi cả mạng sống ta cũng không hối hận.
Nhưng hiện tại, có phải là...!Ta đã hối hận rồi không? ”
“ Sẽ không...!” Có thứ thanh âm gì đó như thoát khỏi sự cầm tù của bản thân, len lỏi thấm dần vào cốt tủy, đau đớn như bị từng nhát kiếm đâm xuống không thương tiếc, vạch trần tất cả những sơ hở không toàn vẹn của Bắc Chiến Dã.
Bất giác, hắn tự thất kinh về bản thân, cuồng loạn trốn chạy hiện thực.
Bước chân đã đi đến bên cánh cửa cuối cùng lại thành bước rời đi.
Liễu xanh vẫn phủ, lòng người nguội lạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...