Giữ mùa xuân, vậy mà lại có tuyết.
Tuyết rơi phủ trắng một phương trời.
Cánh cửa Dương Vân Cung vẫn đóng chặt nhưng bên ngoài nghe rõ tiếng của trẻ con đang nô đùa.
Lâm Thời Nhan nhìn cánh cửa, sau đó lại nhìn chính mình.
Thật buồn cười làm sao.
Kết giới bao quanh Dương Vân cung tạo thành một tầng hào quang mỏng nhẹ như tơ, nhưng thật khó mới có thể thoát ra khỏi nơi này.
Vài ngày sau khi bị giam lỏng ở Dương Vân Cung, hồ tộc rốt cuộc cũng tìm ra dấu vết của hoa yêu.
Nhưng hoa yêu đó lại ở trong hoàng cung của Việt Quân Đế, cũng chỉnh vì vậy nên các y mới không trực tiếp đến giết, lúc nắm bắt được thời cơ đó đã hạ xuống Dương Vân Cung một kết giới để giam lỏng hoa yêu.
Nếu hoa yêu đó thức thời giơ tay chịu chói, vậy thì các y sẽ chỉ đem hoa yêu đó nhốt vào Ám Bắc Băng ở Huyệt Sơn Cốc, giam giữ đóng băng đến hết đơn của nàng ta, cùng lấy đi pháp lực hại người.
Còn nàng ta ngu ngốc không hiểu thế sự, vậy thì chỉ có một con đường đó là chết.
Lâm Thời Nhan xoay người nhìn một Dương Vân Cung ngày nào còn ồn áo hoa lệ, giờ khắc này so với khi nàng đến thị uy với trung cung cách đó nửa năm cũng không khác là bao nhiêu.
Thật buồn cười làm sao.
Lương Thanh dựa người vào nép bên cánh cửa nhìn chủ tử mình choàng đơn một cái áo choàng mà Bắc Chiến Dã nhọc công sai người làm, tóc dài thả ngang vai nhưng dáng người lại cô độc.
Nàng cất tiếng muốn gọi nhưng tiếng nói mỏng nhẹ hoàn toàn không toát ra được một lời nào có lực.
Lâm Thời Nhan nghe tiếng động, lúc này ngoảnh mặt về sau mới nhìn rõ Lương Thanh.
Bước chân về phía trước, đứng trước mặt Lương Thanh, Lâm Thời Nhan nheo khóe môi bạc nhược cười: “ Chờ ta.
”
Bàn tay phất qua mặt Lương Thanh, bột phấn hoa tản ra từ tay, trong lúc Lương Thanh vẫn chưa kịp hiểu lời kia rốt cuộc là gì thì người đã bị thứ bột phấn vừa rồi làm cho đầu óc quay cuồng sau đó ngất đi.
Một đoạn dây leo quấn quanh eo Lương Thanh đỡ lấy nàng, Lâm Thời Nhan nhìn kết giới trong không trung sau đó cùng Lương Thanh đi ra giữa sân.
Tại đây bước chân dừng lại, một đoạn yêu lực lan tỏa giữa đất, từ lòng đất mọc lên ba rễ cây lớn, rễ cây đó đâm thẳng lên trời lại tụ vào một chỗ nơi kết giới phía giữa.
Tiêu hao pháp lực cũng phá vỡ được một khoảng, Lâm Thời Nhan đạp đất vụt lên qua đoạn kết giới bị vỡ đó, phía sau là dây leo mang theo Lương Thanh.
.
Ngày khởi binh đến, Bối Tuấn Nhị nhìn cố nhân trước mặt, nàng mặc huyết giáp, tay cầm đoản đao, dáng vẻ đó của nàng trước đây y cố tưởng tượng thế nào cũng không thành, nay lại tận mắt thấy, một thân chiến giáp, ngạo khí năm đó của nàng rốt cuộc cũng quay lại, lại lần nữa hiện rõ trong mắt người khác.
Thương Lãm La nên như vậy, nàng nên như vậy.
Bối Tuấn Nhị nhìn người, sau đó đưa đến một thanh đoản kiếm đến trước mặt, ngữ khí vẫn sắc lạnh như cũ đến một chút gió xuân cũng không có: “ Tặng nàng.
Ván cược đó, Thương Lãm La, nàng phải nhớ cho kỹ.
”
“ Được! Nhị Cơ, cảm ơn ngươi.
” Từ Ân nhận lấy đoản kiếm từ trong tay y, vỏ kiếm lạnh lẽo, giữa đó còn có một viên hồng ngọc.
Là vỏ kiếm lấy từ da cáo năm đó Bối Tuấn Nhị thắng ở cuộc săn khi hắn còn là vương tử của Mông Cổ.
Năm đó vốn muốn dùng lông cáo dệt thành áo, da cáo làm thành vỏ kiếm, một cái trao Thương Lãm La, một cái giữ lại bên mình, nhưng ngày đó Thương Lãm La được ban hôn, áo choàng lông cáo đó sớm đã bị Bối Tuấn Nhị ném vào lửa, còn vỏ kiếm này y lại không nỡ lòng vứt đi, những năm qua vẫn luôn mang theo bên mình.
Chớp mắt một cái đã trôi qua lâu như vậy.
Ngoảnh lại giống như mới chỉ mới hôm qua mà thôi.
Giữa đồi cát cuộn lên gió nóng nhưng đại quân đó rõ ràng không biết mệt mỏi.
phía bên kia là thành trì ngoài biên giới của Việt Quân Quốc, một mồi lửa nhắm tới lập tức chạm vào ranh giới giữa hai bên.
Nổi lên chiến tranh, nơi nào cũng hỗn loạn.
Cửa thành bị công phá dữ dội, lúc đại quân của Các Ba Bộ tiến vào được thành trì đầu tiên cũng đã là nửa ngày sau.
Toàn quân tiểu thành đại bại trực tiếp truyền tin đến kinh thành.
Ngự Bình Vương khoác chiến vào, nhảy lên hắc mã, dẫn theo đại binh đến tiểu thành gần đó trấn thủ, thế sự cấp bách, về đến kinh thành, Việt Quân quốc có một chút bấn loạn.
Nhưng binh lính của Các Ba Bộ không giết dân, không cướp bóc, chỉ cần người dân đó không phản kháng các y đều sẽ tự động bỏ qua.
Sau hai ngày trấn thủ,hai bên lại tới vào thế mất cân bằng.
Ngự Bình Vương trực tiếp dẫn binh ra trận, kết quả lần này đối mặt lại không phải Lê Thường tướng quân của Các Ba Bộ mà lại là trung cung hoàng hậu của Việt Quân đế.
Đoản thương chạm với mặt kiếm tạo thành âm thanh rét lạnh, người trước mặt sắc lạnh như dao, dáng vẻ anh khí của tướng quân lại ngang với lão nhân gia như y.
“ Thương Lãm La, ngươi lại ở chỗ này thông đồng cùng địch! ” Ngự Bình vương đỡ một đao bằng thương của lão, lão gào lên, ánh mắt đó sát khí trùng trùng.
“ Uổng công hoàng thượng để ngươi tại vị hoàng hậu, tin tưởng ngươi lâu như vậy! ”
Từ Ân đạp vào lưng ngựa nhảy lên, sau đó lại đâm một nhát vào chiến mã của lão, ép lão ngã khỏi ngựa, đoản kiếm lại chạm vào thương xoẹt ra tia lửa.
“ Ngự Bình vương, đừng nói với ta tin tưởng gì đó.
Đáng giá bao nhiêu tiền? Chẳng phải quốc gia của ta cũng vì Bắc Chiến Dã mà mất đi sao? Tin tưởng của ngươi rốt cuộc đáng giá bao nhiêu hào bạc? ”
Lúc đoản kiếm vừa chuẩn bị chém xuống người lão, một đoạn kiếm khác chắn ngang, Uông Tôn đỡ lấy phụ thân y, trên người lão thương tích khắp nơi, chiến giáp cũng bị chém đến không còn dạng gì.
Uông Tôn nhanh tay, đưa lão lên ngựa thủ thế chạy về phía cổng thành, nói lớn: “ Lui binh! ”
Từ Ân thu lại đoản kiếm, giữa tình thế như hiện tại lại không phNf kháng gì đuổi theo nhưng đại binh của Các Ba Bộ lại muốn đuổi cùng giết tận, đến khi cổng thành đống chặt mới về lại vị trí, xếp thành hàng ở phía sau.
Hắc mã dẫn đầu, Từ Ân ngước mắt nhìn tường thành cao như núi, đuôi mắt nheo lại sau đó mới dẫn binh rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...