Sau này dù thế nào ta đều sẽ ở cùng người, hoàng thượng.
A La, trẫm ở nơi đỉnh cao không người đã chịu đủ những mưu toan của kẻ khác rồi, nàng có nguyện cùng trẫm bước đến nơi này, cùng trẫm già đi?
Hôm nay người đến đây chỉ để nói với thần thiếp điều này thôi sao?
Hoàng thượng, thần thiếp đã quá mệt mỏi rồi.
Bởi vì đã quá mệt mỏi nên mới phải rời đi.
Toàn thân Bắc Chiến Dã chậm rãi cứng ngắc, sau đó tầm mắt của hắn lại càng nhòe đi, hình như hắn mơ thấy một cơn ác mộng, thật dài, thật dài.
Vừa mới lúc nãy thôi nàng chẳng phải vẫn còn trách hắn, hiện tại lại cam tâm vùi mình trong biển lửa mênh mông.
Bắc Chiến Dã trơ mắt nhìn ngọn lửa lớn đã nuốt trọn cả Trường Xuân cung vốn phồn thịnh, cung nhân hắt nước vào nhưng lửa đến một chút cũng không nguôi ngoai mà chỉ có lớn thêm.
Ngọn lửa đọng lại trong đáy mắt hắn giờ phút này đang triệt để thiêu rụi mọi thứ thành tro, mà Bắc Chiến Dã lại không có lấy một chút sức lực phản kháng, chỉ có thể để cho cái nóng thiêu đốt của lửa nhẫn tâm thiêu cháy tâm can hắn.
Mọi thứ chỉ là ác mộng mà thôi.
Nhưng ngay cả có là mộng hắn cũng không cho phép Thương Lãm La chết.
Nàng chỉ có thể là người của hắn, một đời yêu hắn, dốc lòng vì hắn, chỉ có hắn mới được hủy hoại nàng, ai cũng không có ngoại lệ.
Đột nhiên Bắc Chiến Dã không nhìn nữa, hắn nhắm chặt mắt, sau đó vươn tay giữ lại một binh lính, binh lính còn đang bưng thùng nước lớn bị hắn giữ lại làm thân người chao đảo, thùng nước trong tay rơi xuống mặt đá lạnh như cắt, nước trong thùng văng đầy đất song đoản kiếm dắt bên hông lại bị Bắc Chiến Dã một lực rút ra.
Bắc Chiến Dã nắm chặt đoản kiếm trong tay giống như trong giấc mơ kia một hắn khác nắm chặt thành quyền.
Từ tận đáy mắt hắn dâng trào tàn nhẫn, sắc lạnh như dao, cùng với ánh lửa tinh quang trong đáy mắt, hắn hướng đoản kiếm về phía cánh cổng đang cháy cùng với cả Trường Xuân cung kia, một tay khác nắm lại thành quyền, nhưng giọng nói không giấu nổi đau đớn đang run rẩy kia lại bán đứng chính hắn.
“ Thương Lãm La, nàng ra đây cho trẫm! Trẫm không cho phép nàng chết! Ta không muốn nàng chết! ”
Năm chữ cuối cùng kia đã mang theo cầu khẩn đến hèn mọn.
Sau đó hắn bước tới, trước khi cung nhân có thể kịp ngăn cản bậc chí tôn, đoản kiếm trong tay Bắc Chiến Dã chém xuống xoẹt ngang qua ngọn lửa nhưng chém vào cổng lớn của Trường Xuân cung rõ ràng không hề hấn gì.
Người của Cẩm Y Vệ kéo hắn lại, nhưng Bắc Chiến Dã lại không phản khác, hắn bị bọn họ kéo trở ra sau.
Bắc Chiến Dã nhìn ngọn lửa kia mỗi lúc một lớn hơn, tất cả tế bào trong cơ thể hắn giờ phút này kịch liệt run rẩy mà chính Bắc Chiến Dã lại không thể ngăn trở một đoạn huyết sắc ở trong đáy mắt.
Trước mắt hắn mọi thứ dần nhòe đi, hắn hình như đang nghĩ rất nhiều, lại như không nghĩ gì cả.
Sau đó hắn buông thõng tay, đoản kiếm loảng choảng rơi trên mặt đất.
Đã quá muộn.
“ Thương Lãm La, chẳng phải nàng hận ta lắm hay sao? Nàng còn chưa trả thù ta, A La, nàng còn chưa trả thù ta...!” Bắc Chiến Dã đột nhiên gào lên, giọng của hắn ứ nghẹn lại, giống như rất lâu rất lâu trước đó đã có người triệt để rút cạn sinh mệnh của hắn, đến một chút cũng không giữ lại.
Tại thời khắc này hắn đã cảm nhận rõ tất cả những thất vọng và mất mát mà Thương Lãm La đã phải gánh chịu trong những năm qua, rốt cuộc hắn cũng biết mình vừa đánh mất điều quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn.
Một mảnh khuyết thiếu đã bị quên lãng từ lâu mà đến lúc nhớ ra, đã quá muộn màng.
“ A La, hình như ta mơ thấy ác mộng.
”
Trước mắt Bắc Chiến Dã dần nhòe đi, giữa biển người mênh mông hắn nhìn thấy Thương Lãm La ngồi bên cạnh cánh cửa son, nàng nhoẻn miệng cười, dáng vẻ như cũ lại có một chút mệt mỏi rơi lại bên khóe mắt, nàng nói, “ Hoàng thượng, ta từng mơ một giấc mộng.
Tỉnh mộng, rơi xuống, tan xương, nát thịt.
”
Ta mơ thấy chàng già đi và chúng ta vẫn ở cạnh nhau.
Tỉnh mộng, rơi xuống, tan xương, nát thịt.
.
Lúc bên ngoài vẫn còn trở gió, sắc trời vừa ngà sáng, ánh sáng len lỏi qua tầng lớp trúc sơn*, xe ngựa chạy trên đường đất mòn không tránh khỏi xóc, Dương Tịnh Dĩnh vươn tay đỡ lấy đầu chủ tử nàng, để một áng mày đó an nhiên rơi vào giấc ngủ sâu.
Đi vài ngày đường nữa thôi sẽ lại đến nơi chốn cũ.
Dương Tịnh Dĩnh đưa ánh mắt nhìn Từ Ân đang gục bên vai nàng, có một chút an tâm.
Sau đó nàng từ trong ống tay áo lấy ra một phong thư giấy, mở ra đọc.
Từ Ân ngồi trong không gian lẳng lặng nhìn một đoạn không gian trước mắt.
Cô không muốn nắm gục thế này nhưng thân thể của Thương Lãm La cũng thực không cho phép, muốn miễn cưỡng cũng không được.
Đường từ Việt Quân quốc đến Các Ba bộ khá xa, ngoại trừ phải vượt qua vùng biên cương kia thì còn phải đi qua sa mạc Xích Linh mới có thể đếm Các Ba Bộ.
Tuy nhiên hiện tại Từ Ân chỉ có ý định đến sa mạc Xích Linh chứ không có ý định đến hoàng cung của Các Đế.
Trận mạc dày công sắp đặt rộng khắp sa mạc Xích Linh, rèm châu bị Dương Tịnh Dĩnh vén lên để lộ rõ một khoảng trống trước mắt.
men theo đường cũ, Từ Ân nhìn bọn họ một thân áo giáp đứng nơi kia.
Nam nhân đó anh tuấn khí tuệ, bên cạnh còn có một nam nhân khác mặc bạch y đứng cùng một hàng.
Phía sau y tinh binh chiến mã, khí chất tuyệt không thua kém bất kỳ đất nước hùng mạnh nào.
Lúc xe ngựa dừng lại, Dương Tịnh Dĩnh đỡ Từ Ân xuống, thân thể không tốt còn phải mượn sức nàng kha khá.
Bối Tuấn Nhị đứng trước đó một khoảng không xa, nhìn người trong lòng sớm tối cách biệt, thời khắc này y không kìm được một chút kích động của bản thân, nhưng kích động ấy lại giấu kỹ trong lòng, y nheo mắt cười: “ Cực khổ cho nàng rồi.
Đi, ta đưa nàng đi.
”
“ Không hề gì.
Ta như vậy, sớm quen rồi.
”
Lại sau đó Từ Ân đưa mắt đến phía sau, cùng Bối Tuấn Nhị tiến vào.
Vậy mà Khang Tiêu Nghinh y lại không có ở đây.
Từ Ân nhoẻn miệng cười, phát giác ra một cái nhìn bạc nhược từ phía Lập Huyễn ở bên kia.
Thật muốn xem hồ lô của Lập Huyễn là đang bán gì đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...