Lúc này mọi người như sống lại, nhưng sự thật không như ta tưởng, nước còn không đủ uống, thì lau dọn nhà bằng cách nào.
Cũng không phải ai cũng chịu được cái mùi cống ngập cả mấy tuần liền.
Hành lang lại tiếp tục được trưng dụng.
Nhưng may mắn mọi người có thể bước ra khỏi nhà, không còn cảm giác tù túng.
Giai Giai cũng ham vui mà đi theo mọi người, do Nhiễm Nhan không hứng thú, nên bạn ngốc Nhật Tam vinh dự được chọn làm bảo kê cho tiểu gia nhà chúng ta.
Nhiễm Nhan không đi mà qua nhà ông bà Ngô, tranh thủ đa số mọi người đang ra bên ngoài hoạt động, lén mang thêm nước và thực phẩm, kèm theo vài món quà ăn vặt qua cho hai nhóc Ngô Minh, Ngô Kim.
Xem như khen thưởng vì dạo gần đây hai đứa rất ngoan, biết phụ giúp ông bà.
Nhưng trời thưa nhưng khó lọt, chưa kịp bước vào thì đối diện nhà hai anh em họ Lưu bước ra, làm lơ bọn họ chào hỏi, cô mang bao nhỏ bao lớn vào nhà, quay lưng đóng cửa xem như không nghe không thấy.
Hai người cũng có ý định đi ra ngoài đường, may ra nước rút có thể đào được một ít miếng ăn còn đóng gói.
Ngày nước ngập, không thấy được mấy bóng ma, đến lúc này nơi nơi đi mới biết vẫn còn nhiều người sống sót.
Mọi người luôn luôn cách nhau một khoảng trống, canh chừng lẫn nhau.
May mắn thì đào được trong phế tích một ít bịch bánh còn đóng gói mới.
Nhưng đa phần vẫn là mấy thi thể xác chết, số ít còn có tâm tồn mà đem chôn hoặc gom lại.
Nhưng nếu quá nhiều, nhìn sẽ chai lì cảm xúc mà xem như không.
Chỉ là chớp mắt đi lướt qua.
Nhiễm Nhan đang trong bếp nhặt rau cho bà Ngô, hôm nay mừng nước rút, Nhiễm Nhan lại mang qua nhiều đồ ăn mới, nên bà Ngô quyết định nấu mấy món cho cả nhà tẩm bổ.
Nhìn hai đứa cháu không còn mập mạp như trước, bà cũng xót xa.
Nhiễm Nhan lại thấy như vậy rất tốt a, nhìn hai đứa có cảm giác như trưởng thành, biết lo nghĩ cho ông bà của chúng hơn trước.
Trẻ nhỏ hư hay ngoan phải nhìn cách dạy của gia trưởng, không thể chỉ một mặt chăm chăm la mắng tụi nhỏ.
Giai Giai và Nhật Tam về rất nhanh, còn mang theo cả ông Năm và Kiên Vũ.
Thấy mọi người đang làm cơm thì ông Năm đứng lên định về, bị ông Ngô giữ lại:
- " Ăn uống không bao nhiêu cả, mỗi người thêm đôi đũa, ngồi cả, ngồi cả đi".
- " Kiên Vũ đấy hả, hai đứa ở lại ăn cơm luôn thể, hôm nay tiểu Nhiễm mang đồ ăn qua, cũng định gọi hai đứa qua ăn".
Bà Ngô thấy vậy cũng ló mặt ra khỏi bếp mà giữ lại hai người.
Riêng tên ngốc Nhật Tâm thì rất tự nhiên ăn quà vặt mà hai đứa nhóc chia sẻ.
Giai Giai chạy vào bếp xụ mặt, xem ra chơi không vui.
- " Vui gì, chả có gì vui, toàn sình lầy, rác rưởi, dơ bẩn không tả nổi, làm dơ cả đôi giày, phải về nhà mà thay đôi khác, xú chết được".
- " Giai Giai ngoan, bà Ngô làm gà con nấu nấm, bỏ nấm nhiều cho Giai Giai ăn được không?"
Bà Ngô cười nhéo nhéo mũi Giai Giai.
Lúc này cô bé mới hài lòng hả dạ mà đi ra kiếm tụi tiểu đệ lâu la của mình chơi.
- " Sao hôm nay ông Năm và Kiên Vũ lại qua nhỉ?" Bà Ngô cũng thấy lạ hỏi Nhiễm Nhan.
- " Là con bảo Nhật Tam hẹn hai người họ."
Nhiễm Nhan đưa rổ rau qua cho bà Ngô trả lời:
- " Con có việc muốn nói, nhưng qua nhà con thì không tiện lắm đi, nên đành làm phiền ông bà, thật ngại, con không nói trước..."
- " Bậy bạ, gì mà ngại không ngại, nhà con gái, ai lại mời nam nhân vào nhà nói chuyện.
Con làm vậy là đúng, không có gì cả".
Chưa để Nhiễm Nhan nói hết, bà Ngô đã ngắt lời.
Biết là do Nhiễm Nhan kêu qua, bà Ngô yên tâm mà làm thêm vài món cho mấy ông ăn.
Thấy nước rút đi, thanh năng lượng cũng đã đầy 50%.
Nên Nhiễm Nhan quyết định đã đến lúc cần đi lấy hàng hóa ở kho, tránh sắp tới phát sinh thêm sự việc thì không tốt.
Thời gian qua quan sát, chung cư này dù không phải mọi người đều tốt lành, nhưng ít ra ở chung một thời gian vẫn không có sự việc quá lớn xảy ra, chỉ là tiểu đánh tiểu nháo mà thôi.
Sau khi ăn uống, để Giai Giai mang 2 đứa nhỏ vào phòng ngủ, Nhiễm Nhan thông báo cho mọi người cô có kho hàng cần đi lấy về.
Lúc đầu mọi người chỉ nghĩ là một ít đồ đủ cho nhà cô và cùng lắm là thêm vài nhà dùng nên cũng không nói gì.
Hứa sẽ mang thêm người đi giúp cô an toàn lấy hàng hóa.
- " Không phải vài người, mà là vài chiếc xe, phải là xe vận chuyển loại lớn, nếu không phải đi mấy chuyến, sợ ra việc không an toàn."
Nhiễm Nhan nhìn phản ứng từng người thì biết họ hiểu lầm ý mình.
Hai mắt nhìn nhau, vẫn là ông Ngô hỏi ra:
- " Tiểu Nhiễm, con cất chứa bao nhiêu hàng hóa?"
- " Vật dụng sinh hoạt để bên trên chắc bị ngâm nước hư cả rồi.
Chủ yếu là lấy hàng hóa phía dưới kho, 7 hầm ngầm, mỗi tầng khoảng chừng 400m vuông.
Cơ hồ là đầy cả, có thể nhỏ hơn một ít".
Nhiễm Nhan đoán chừng khoảng cách.
Nhưng khoảng chừng của Nhiễm Nhan cũng làm mọi người ngớ người.
Mỗi người đều không cấm nói ra miệng.
Ông Năm lắp bắp
- " Tiểu Nhiễm a, con muốn lấy hết, a không không phải, ý ông là nhà con chứa bao nhiêu, à cũng không phải, ý ông là con muốn mang bao nhiêu người đi theo?"
- " Ông Năm, mọi người, con muốn lấy hết tất cả hàng hóa trong một lần.
Nói trước để mọi người không mất lòng về sau, sau khi chở hàng về, con muốn trước tiên lấp đầy nhà mình và nhà ông bà Ngô".
Nắm tay bà Ngô tỏ ý để mình nói tiếp:
- " Sắp tới con còn nhờ vả ông bà, ông bà đừng tính toán.
Còn lại toàn bộ đều giao cho đội bảo vệ của Kiên Vũ và ông Năm bảo quản.
Tất cả sẽ tập trung tại một chỗ, theo ý con, người trong chung cư có thể mang đồ vật có giá trị trong nhà tới đổi lấy lương thực, nước uống.
Nhà neo đơn khó khăn thì ông Năm rõ hơn con, chúng ta có thể nhẹ nhàng hơn, có thể đưa ít đủ cho sinh tồn.
Nhưng tuyệt đối không cho miễn phí một ai cả, tránh cho phiền phức về sau.
Đương nhiên, người bỏ công ra quản lý, ra sức giúp đỡ sẽ được cung cấp theo sức lao động.
Đây là những điều con muốn, chi tiết về sau thì mọi người có thể tùy theo trường hợp mà làm.
Con sẽ không quản."
Đợi Nhiễm Nhan nói xong, mọi người tâm trạng pha trộn lẫn lộn, bà Ngô vui mừng rớt nước mắt, đánh thức mọi người khỏi cảm xúc.
Kiên Vũ lên tiếng:
- " Nhiễm Nhan, ta thay mặt mọi người trong khu chung cư cảm tạ cô, cảm tạ cô từng nhiều lần giúp đỡ, lần này, tai nạn trôi qua, toàn bộ nhờ ơn cô.
Nói lời hay thì ta không biết, ta hứa sẽ làm thỏa đáng những gì cô mong muốn".
Ông Ngô cười lớn giải tỏa không khí nặng nề, kế tiếp mọi người hỏi chi tiết kho hàng, lên kế hoạch cho những ngày sắp tới.
Buổi tối đẹp trời, có thể cho là đẹp nếu bỏ qua việc bầu trời không trăng, không sao, dưới đất đen nhớp nháp, xung quanh không đèn không đuốc, một màu đen tuyền đẹp bóng bẫy.
Nhưng cho dù vậy vẫn không ngăn bước chân của hai mươi mấy người thanh niên đang lần mò trên đường.
Đó là đám người Kiên Vũ, sau ngày hôm đó, Kiên Vũ đã liên hệ những người mà anh tin tưởng, tìm được thông tin ở một cảng tàu gần sông có bãi xe vận chuyển lớn.
Bọn họ quyết định ban đêm đi lấy xe, sáng hôm sau xuất phát đi kho hàng, tránh đêm dài lắm mộng.
Tới được bãi xe, người nào cũng lấm lét toàn bùn hôi tanh, sau vài chiếc xe lóng ngóng khởi động, càng về sau càng bạo dạn hơn.
Thành quả là mang về được hơn mười mấy chiếc xe đậu mấy hàng dài trong cổng sân khu chung cư.
3h sáng, Nhiễm Nhan và Giai Giai bước xuống thấy một đám người toàn bùn đất chưa kịp tắm rửa, ai nấy đều nhìn hai người cười rạng rỡ chào hỏi.
Làm cô cảm tưởng như mình trở thành chị đại giang hồ lúc nào không hay.
Nhiễm Nhan, Giai Giai, và Nhật Tam đi chung xe với Kiên Vũ, dẫn đầu đoàn.
Lúc này trời còn chưa sáng, đường đen tối hun hút, không khí này rất phù hợp khung cảnh ma quái xuất hiện.
Sợ trơn trượt, sình lún nên mọi người mất hơn 1 tiếng mới tới nơi.
Nhiễm Nhan dẫn đầu vào kho hàng, hướng dẫn mọi người lấy hết những đồ vật bên trên, để lộ ra lối cửa ngầm đi thông bên dưới.
Đợi Giai Giai dùng thẻ card mở cửa kho ngầm, mọi người hít thở một hơi dài.
Đã nghe trước rồi, nhưng nhìn tận mắt vẫn không dám tưởng tượng.
Ai có thể nghĩ một người bình thường trạch nữ ở nhà mà trạch đến mức độ trữ một kho hàng như vậy chứ.
Biết thời gian gấp rút, tất cả nhanh tay nhanh chân truyền hàng hóa ra bên ngoài chất lên xe, để không phải đi thêm lần thứ hai, những vật lớn được chất lên luôn cả trên thùng hàng, dùng dây cột lại.
Đừng nói ghế phụ, ghế chính cũng bị chèn không ít đồ.
Có người không còn chỗ ngồi mà chỉ có thể đu bám phía sau thùng xe, nhưng không một ai than vãn, họ rất vui, họ biết gia đình người nhà họ sắp có cái ăn.
Lúc trở về trên đường đã có vài người đi lại, có người nhìn chằm chằm đoàn xe, có người lơ đãng không để ý, họ đều có ánh mắt giống nhau, vô hồn, đồng tử tan rã không còn ánh sáng.
Thân thể lờ mờ lãng vãng, như những bóng ma vô thể.
Khi quay về, có thể do tâm trạng của mọi người đã được thả lỏng, mà cảm thấy như thời gian trôi nhanh hơn lúc đi, đoàn xe còn chưa tới khu chung cư, đã thấy ông Năm dẫn mọi người ra cổng đón.
Nhìn nơi đây không còn màu xanh lá của cây cối, tường bao vây chung cư cũng không còn màu sơn mới, khung cảnh không đẹp như lúc đầu.
Chẳng những thế mà còn rất xấu, dơ, đường đầy rác, ban ngày nắng nóng bốc khói, xen kẽ mùi hôi xú không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng Nhiễm Nhan nhìn gương mặt những người ra đón, có quen có lạ, có người từng chào hỏi, quan tâm cô, cũng có người từng xa lánh, nói xấu sau lưng.
Nhưng hiện giờ mọi thứ đó gần trở thành một phần cuộc sống của chị em hai người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...