Ba ông cháu chèo hết sức về phía một chiếc thuyền buồm ở ngoài bìa.
Nhiễm Nhan và Giai Giai đã nói trước là chỉ bắn ba chiếc thuyền ở giữa, chừa lại hai chiếc bên cạnh.
Mục đích rõ ràng, họ thích chiếc thuyền này.
Lúc này Giai Giai đã đại khai sát giới trên chiếc thuyền bị bọn người ngắm tới.
Phi đao bay tới tấp, dao vừa cắm vào cổ, máu chưa kịp phun ra cô bé đã trườn người tới rút dao đâm sang người bên cạnh.
Mùi máu tanh nồng khắp nơi chưa đầy một phút.
Một người cầm súng run run bò lê trên sàn tàu.
"Ngươi...!ngươi là Chuyển Giả, giết ta...!ta sẽ tố cáo ngươi."
"Vậy sao, các ngươi cướp của giết người khắp nơi, các ngươi dám mở hệ thống ghi hình sao?"
Bị Giai Giai nói trúng tim đen, những người còn lại xanh mặt.
Bọn họ không được giết hại Chuyển Giả, càng không được lạm sát người dân của phó giới.
Trừ khi là bị nguy đến tính mạng hoặc là tự vệ chính đáng, chỉ cần có hệ thống ghi hình làm bằng chứng là được.
Thường thì vị diện cấp càng cao sẽ càng được khoan hồng, đó chính là sự phân biệt đối xử.
"Ta bây giờ ta ghi hình."
Một mũi tên ghim vào cổ họng hắn ta, một luồng bạch quang hiện lên, hắn được triệu hồi về tàu cứu sinh.
Giai Giai liếc mắt đám người còn lại.
"Bọn ta không thời gian với các ngươi, hoặc là nhảy khỏi thuyền, không thì để bọn ta tiễn một đoạn."
Nhìn thấy Nhiễm Nhan nhảy lên thuyền, bọn họ biết vị diện không cao bằng cô, chỉ có thể cắn răng bỏ thuyền nhảy xuống biển.
Cô không mấy quan tâm bọn họ, quay người đỡ lão Hải và tiểu Dương lên thuyền.
Nắm dây con bè phụ ông cột chặt vào thuyền.
"Chúng ta đi thôi."
"Được."
Giai Giai đi theo Lão Hải khởi động thuyền, đây là một con thuyền buồm tầm trung, dài hơn năm mươi mét, rất rộng lớn.
Hỉnh ảnh lão Hải đi xuống bên dưới chính là một loạt hàng dài hơn mười người nam nhân bị xiềng xích vào mái chèo.
Nhanh chóng xử lý hai tên cầm roi cai quản, không bất ngờ khi chúng là Chuyển Giả.
"Các người là bị bắt đi..."
"Thuyền trưởng, là ông sao?"
Giai Giai chưa nói kịp thả bọn họ đi thì một người ở cuối hàng nhìn lão Hải lên tiếng.
Lúc này mọi người mới nhao nhao nhìn lên mà như oà khóc.
"Là mọi người sao, còn..."
"Thuyền trưởng, không còn ai nữa cả.
Sau tai nạn chỉ còn lại mấy anh em, nhưng trong một lần sơ xuất bị bọn cướp bắt đến nay, chết mấy anh em..."
Giai Giai chen ngang cuộc hội ngộ đầy cảm động.
"Nói vậy, hiện tại anh em mọi người đều ở trên con tàu này sao."
Thấy họ gật đầu xác nhận cô mới nhắc nhở.
"Vậy chúng ta nên đi nhanh lên, nếu không muốn quay về làm nô lệ."
"Được, mọi người nghe theo lệnh ta, chèo."
"Dạ."
Nhiễm Nhan đứng trên boong thuyền nhìn nhìn xung quanh, cũng không rảnh rỗi mà lo thu thập đám thùng gỗ trôi nổi trên mặt biển.
Đơn giản là dùng mũi tên có gắn dây cước bắn vào những thùng mà cô nhìn thuận mắt, kéo chúng theo thuyền là được.
Đi một khoảng nhất định cô giương cung bắn cháy luôn con thuyền còn lại, tránh bị đuổi theo.
Còn đám thuyền ở xa muốn đuổi theo cũng không nhanh đến vậy.
"Tiểu Nhiễm, bên dưới có mười mấy người quen, nghe bảo là thuỷ thủ của lão Hải lúc trước bị bắt làm nô lệ chèo thuyền."
"Ầy tội nhỉ, mười mấy người nam nhân mà bị bắt làm nô lệ, lão Hải đào tạo người không mấy đáng tin..."
"Khục khục..."
Quay lại thấy người mình nói xấu đứng chình ình trước mặt, thật là ngại.
"Ha ha lão Hải, không ở lại đoàn tụ, ra sớm nhỉ."
"Bọn chúng tự biết chèo thuyền, không cần ta dạy.
Trên này sao rồi."
"Ta gom được một mớ đồ, Giai Giai kéo về đi."
"Được."
Được hơn mười mấy thùng gỗ kéo lên thuyền, sau đó mọi người tăng tốc rời đi vùng lãnh địa bọn cướp.
Bọn cướp đến nhanh, bọn người Nhiễm Nhan rút lui cũng rất nhanh.
Chẳng mấy chốc đã ra khỏi khu vực Chuyển Giả có thể liên hệ.
"Hệ thống ảo quá ồn ào, tắt hết thông báo từ những ai ngoài danh sách bạn hữu cho ta."
"Hệ thống đã xác nhận."
Thật muốn thông báo rằng danh sách bạn hữu của con người gian xảo này chỉ có vài người đếm trên một bàn tay cũng hết.
"Được rồi, mọi người nghỉ tay đi, tất cả tập hợp trên boong tàu cả đi."
"Dạ thuyền trưởng."
Nhiễm Nhan nhìn nhìn mười mấy người nam nhân lưng trần, cơ bắp lực lưỡng, làn da rám nắng mà nuốt nước bọt.
Chỉ tiếc là bọn họ chắc lâu ngày không tắm, nếu mà cả đám nhảy ùm xuống biển rồi bước lên một cách đầy...
Lắc lắc đầu khỏi những suy nghĩ miên man, thục nữ, phải giữ hình tượng mà nhỉ.
"Đây là Nhiễm Nhan, Giai Giai, hai người họ cứu ta sau trận sóng thần lúc đó.
Đây là tiểu Dương, cháu ta."
Sau màn chào hỏi rất bình thường, mọi người bắt đầu lau dọn sạch sẽ thuyền và kiểm kê đồ đạc, chuyển hết lên thuyền.
Ngồi nhìn bọn họ vẫy vùng trong biển mà Nhiễm Nhan thở dài.
"Sao không gặp bọn họ sớm hơn nhỉ, haizz..."
Liếc xéo ai đó đang tỏ ra đáng tiếc vì phó giới sắp kết thúc, đúng là sắc đẹp làm mụ mị đầu óc, vậy mà bọn người kia không nhìn rõ bản chất, cứ tôn sùng con hồ ly như nữ thần.
Sau cuộc trộm thuyền đó, cũng đã qua đi một năm.
Nghe bọn họ kể lại, cả đám mới nhận ra sự thật rằng thiên tai lần này số người sống sót không có bao nhiêu.
Nước biển như ngập gần hết lục địa, nhân tính không còn, chỉ có bản năng sống sót mà bất chấp tất cả.
Khi đó bọn họ mới biết được đôi khi may mắn cũng là một kĩ năng, họ may mắn gặp nhau đúng thời điểm, ở cạnh nhau, nghe ý kiến của nhau mà bước đi đến hiện tại.
"Ta đoán lúc nước biển ngập hết lục địa chính là thời điểm chúng ta hoàn thành."
Giai Giai nhíu mày.
"Bọn họ chẳng lẽ cứ trôi dạt như vậy."
"Ta nghĩ là không, vài năm hoặc giả mười mấy năm sau, lục địa sẽ lại xuất hiện."
"Thật không?"
"Tiểu Nhiễm nói đúng."
Lão Hải ngồi xuống cạnh hai chị em, sau lần đó Nhiễm Nhan cũng không giấu diếm ông, vì cô biết họ sắp đi, giấu diếm ra đi sẽ rất làm đau lòng người ở lại.
Chỉ cần để ông và tiểu Dương biết là hai người về nhà, đừng lo lắng là được.
"Lục địa bị con người bào mòn, hiện tại quay trở về biển cả để tu sửa, lúc lành lặn sẽ lại trồi lên mặt biển.
Chỉ cần không bỏ cuộc, chắc chắn sẽ nhìn lại được đất liền"
"Nghe ông nói vậy bọn ta cũng yên tâm.
Vả lại hiện giờ không chỉ là hai ông cháu, còn có bọn Kiên lão đệ..."
"Ha ha..."
Người đi biển, nói thực lực không nhìn tuổi tác, Giai Giai đánh bại bọn họ về thể lực, nên nguyện ý gọi tiếng lão tỷ.
Nhiễm Nhan đi chung cũng bị đồng cảnh ngộ, ngày ngày nhìn một đám thanh niên trai tráng lực lưỡng gọi một tiếng đại tỷ, hai tiếng lão đại mà nhiều lần nuốt nước mắt vào trong.
Những ngày cuối cùng, lại có thêm nhân lực, bọn họ tranh thủ vơ vét tài nguyên còn lại trên đất liền để có thể tồn tại được trên biển ít nhất là mười năm để chờ lục địa mới trỗi dậy.
Dù không ai biết chắc chắn nhưng ít ra họ có hi vọng thì có thể tiếp tục sống tiếp để đi tới.
Ngày con thuyền lớn của họ tràn đầy lương thực, một vườn rau nhỏ, vài chậu cây ăn trái bổ sung vitamin, và thu thập ra hai bè nhỏ chứa gỗ dự trữ kéo phía sau thuyền lớn cũng là lúc hệ thống báo phó giới đã hoàn thành.
“Chuyển Giả có 30 phút để chuẩn bị quay về tàu.”
“Chúng ta phải đi rồi.”
Nhiễm Nhan kéo lão Hải và tiểu Dương vào phòng.
“Lão Hải, đây là toàn bộ thuốc men, vật dụng, bọn ta để lại hết cho ông.
Tiểu Dương lớn rồi, nam nhi phải bảo vệ gia gia biết không.”
“Dạ vâng, tỷ không đi được không.”
“Chẳng phải đã nói rồi sao, nam nhi không được rơi lệ, không được quì gối cúi đầu, quên rồi sao.”
Nhìn cậu nhóc đã cao gần bằng mình dùng tay áo chùi nước mắt, hốc mắt đỏ au cố nén mà Nhiễm Nhan mủi lòng.
Trao cho cậu cây cung của mình mà không nói gì nữa cả.
Thật là hạnh phúc khi lúc đó đã nghe được tiếng nhóc con gào khóc, nếu không đã không có một tiểu Dương đáng yêu thế này ở bên cạnh hơn mười năm khổ cực.
Chia tay rất nhanh đã đến giờ, bọn họ bước vào thông đạo về tàu, khi lão Hải và tiểu Dương bước vào chỉ là một căn phòng trống trãi.
Họ đi tiếp con đường của mình, còn Nhiễm Nhan và Giai Giai quay về nơi mình đến.
Con tàu dưới dạng như tàu hoả trôi nổi trong không gian, mọi nơi ồn ào chào đón những Chuyển Giả thông quan.
Nhìn khắp nơi người ăn mặc sạch sẽ tươm tất chính là những người bị thất bại truyền tống về tàu từ sớm.
Những người ăn mặc rách rưới, không mấy sạch sẽ là vừa thông quan trở về.
Vừa sạch sẽ vừa thông quan chính là đại lão trong truyền thuyết, có xếp hạng cao trong top.
Mọi người nhìn mặt mà phán đoán ai có thể va vào, ai cần tránh xa.
Nhiễm Nhan và Giai Giai thoải mái đi qua đám người bước về toa tàu của mình, họ vẫn còn chưa hết bùi ngùi vì chia tay đồng bọn ở chung lâu như vậy.
Cần có thời gian thích nghi với tâm trạng này nên không muốn dây dưa ở trong đám người quá nhiều.
“Là ngươi, chính hai người các ngươi giết đồng bọn của ta, cướp thuyền của ta.
Lão đại, chính là bọn họ.”
Vương Tường cũng chính là lão đại mà tên kia vừa nhắc đến nhìn Nhiễm Nhan.
“Là bọn thuộc hạ ta không cẩn thận trêu đến nữ sĩ, ta tên Vương Tường, đoàn trưởng Lâm Lang hội, nếu không chê thì xin mời nữ sĩ gia nhập, dù là chức đoàn phó…”
“Ta chê.”
“Hả?”
Vương Tường không tin vào tai mình, hắn ta nhìn cách ăn mặc của cô, lại có tài năng hạ được một đám thuyền của mình.
Dù chỉ là đám lâu la nhưng như vậy cũng đáng giá mời chào.
“Ta bảo ta chê, cho nên vui lòng tránh đường.”
Không đợi hắn ta phản ứng lại, Nhiễm Nhan nắm tay Giai Giai bước qua mà không nhìn thấy sắc mặt bọn ở lại.
“Lão đại, để em cho cô ta…”
“Câm miệng.”
Tát cho tên đàn em ngu ngốc một cái đau điếng, hắn ta gằn mặt.
“Đi điều tra lai lịch cô ta, xem có phải bên Đoàn Phong hội hay du tẩu.
Ta muốn chính xác nhất.”
“Dạ lão đại.”
Phó giới đầu tiên của hai người kết thúc trong sự chia tay đầy luyến tiếc, và có lẽ cũng không hẳn là lần cuối.
Tái bút: hiện tác đang tạm ngưng truyện và ra Tái sinh và Sinh tồn.
ngày mai bão chap, hi vọng cả nhà ủng hộ truyện mới một like..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...