Khi buổi tiệc bắt đầu ồn ào, các vị khách gần như đứng hết cả lên qua lại chúc tụng nhau và lại gần xem biểu diễn.
Đường Sâm cùng thị vệ Lương Tiêu mới lẻn từ mái nhà đi xuống hành lang, tìm cách lọt vào phòng riêng của Chân vương.
Tiêu Thanh Dương tính toán thời gian đã gần đủ, muốn đi bắt gian Minh Hiên thì Lam Hà tiến tới mời rượu.
Y còn kéo thêm những quan viên trẻ khác cùng đến chúc rượu chủ nhà, nên Tiêu Thanh Dương đành nán lại.
Người phụ nữ bí ẩn kia tiếp tục lột đồ trên người Thẩm Minh Hiên, cho đến khi trên người chỉ còn trung y thì Minh Hiên mở mắt đột ngột nắm lấy cổ tay cô ả.
Ả ta giật mình, kinh hoảng nhìn Thẩm Minh Hiên.
“To gan.
Ai cho phép ngươi cởi đồ của ta? Có ý đồ gì?”
Cô ả hoảng sợ quỳ sụp xuống dập đầu nói: “Thẩm tướng tha mạng! Tiểu nữ không dám.
Tiểu nữ thấy ngài say rượu, sợ ngài bị cảm nên …”
“Sợ ta bị cảm thì có thể gọi mấy tên hầu là nam đến đây.
Còn ngươi, đường đường là tứ phu nhân của Chân vương gia, sao lại tình nguyện đi thay đồ cho ta, hả?”
Ánh mắt của Thẩm Minh Hiên nhìn cô ả như hung thần ác sát khiến ả ta hoảng loạn, bắt đầu nói bậy bạ: “Thẩm tướng tha mạng! Tiểu nữ là bị ép buộc phải phục vụ ngài.
Tiểu nữ không có ý mạo phạm ngài.”
Thẩm Minh Hiên bước xuống giường, từ từ lại gần ả ta, đứng phía trên mà nhìn xuống một cách khinh thường, lạnh lùng hỏi: “Ai sai khiến ngươi? Nói!”
“Dạ.
Là …là vương gia sai tiểu nữ phục vụ ngài.”
Thẩm Minh Hiên nổi giận thực sự.
Những gì mà Cảnh Thần cảnh báo với hắn đều hoàn toàn là sự thật.
Tên khốn Tiêu Thanh Dương lại dám làm vậy với hắn.
Hắn sẽ cho tên khốn đó biết chọc giận hắn là như thế nào.
Chợt Thẩm Minh Hiên nghe có tiếng rớt đồ sau tấm rèm, nơi mà Cảnh Thần đang trốn.
Hắn có cảm giác không ổn, vội chạy đến xem.
Hăn nhìn thấy Cảnh Thần ngồi khép mình ở góc tường, người chảy đầy mồ hôi, vai run lên.
Hắn ôm Cảnh Thần cảm thấy người y rất nóng.
“Cảnh Thần, ngươi sao thế?”
“Mau …mau đưa thuộc hạ về.
Xuân dược …thuộc hạ trúng phải rồi.”
Thẩm Minh Hiên nhìn cái bình hương nằm lăn lốc trên sàn đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Tên nhóc này vì cứu hắn mà xảy ra chuyện, thực khiến hắn rất ảy náy.
Minh Hiên bế Cảnh Thần lên lao nhanh ra cửa, đúng lúc bắt gặp Tiêu Thanh Dương cùng mấy người nữa đi tới.
Chân vương trợn mắt nhìn Minh Hiên hoàn toàn tỉnh táo bước ra khỏi phòng, trên tay còn ôm theo một cô gái nhưng không phải là người mà gã cử đến chăm sóc y.
Minh Hiên nhìn hắn đầy căm phẫn, bước đến trước mặt hắn, giận dữ nói: “Ta nghĩ chuyện hợp tác gì đó giữa chúng ta không cần nói thêm nữa.
Ngươi làm ta rất ghê tởm.”
Tiêu Thanh Dương nhìn Thẩm Minh Hiên rời đi không chút sứt mẻ mà tức giận.
Kế hoạch dựng nên để bắt tên thừa tướng này về phe hắn đã hoàn toàn thất bại, lại còn khiến hắn bị ghét hơn.
Từ nay về sau sẽ không dễ gì tóm được tên này nữa.
Gã lao vào phòng tìm ả nữ nhân vô dụng kia, sau đó xảy ra việc gì không cần nói nữa.
Thẩm Minh Hiên đưa Cảnh Thần lên chiếc xe ngựa của phủ mình chờ sẵn bên ngoài rồi hối phu xe chạy nhanh về cung.
Xe chạy được một đoạn thì Đường Sâm và Lương Tiêu từ bên ngoài nhảy vào.
“Thế nào rồi?”
“Bẩm Thẩm tướng, thuộc hạ vô dụng.
Phòng của Ninh vương được canh giữ rất nghiêm ngặt, thuộc hạ không tiếp cận được.” Lương Tiêu nói
“Chân vương có nuôi một cao thủ thực lực không kém gì bọn thuộc hạ.
Vừa phát hiện có động tĩnh hắn đã điều động ngay mấy tên cao thủ khác canh giữ phòng còn mình ra bên ngoài tìm kiếm.
Bọn thuộc hạ đã canh ở bên ngoài một hồi lâu vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.”
“Được rồi.
Chuyện này không trách các ngươi.
Ta cũng đã dự đoán được có thể sẽ không thu được kết quả gì.
Lão ta đã ngồi vững vị trí đó nhiều năm như vậy, hiển nhiên không dễ bị người ta tóm gáy.”
“Vậy sao chủ tử còn lệnh cho thuộc hạ …?”
“Thử xem khả năng canh phòng của phủ Chân vương thế nào thôi.
Thật không ngờ lão già đó dám tính kế ta.
May mà có Cảnh Thần cứu, nhưng ngược lại làm liên lụy y nhiều quá.”
Đường Sâm nhìn tình trạng của Cảnh Thần khác lạ.
Hai tay y ôm chặt người Minh Hiên gần như muốn rúc luôn vào người Thẩm tướng, hơi thờ gấp gáp.
“Hắn cứu ta không bị hít phải xuân dược của lão già khốn kiếp kia nhưng lại sơ suất để bản thân trúng phải.
Giờ phải mau chóng đưa hắn về cho hoàng thượng, gọi thái y đến giải độc.”
-------
Cơ thể càng lúc càng nóng đến khủng khiếp, đến mức Cảnh Thần chỉ muốn cởi hết đồ ra.
Nhưng khi hắn định làm như vậy thì có ai đó giữ chặt tay hắn, nói với hắn: “Cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa thôi.
Ta sẽ cứu ngươi.” Cảnh Thần không biết là ai nói.
Đầu óc hắn lúc này bị xuân dược làm cho hồ đồ, không phân biệt được ai với ai nữa.
Hắn ôm chặt người ở gần hắn nhất, muốn hưởng lấy hơi mát lạnh của người đó làm vơi bớt sự nóng nực của thân thể.
Hắn hiện tại đang rất khổ sở.
Hai hàng nước mắt ứa ra.
Hắn chịu không nổi sự khó chịu này.
Hắn muốn Thiên Vũ quay về cứu hắn.
Nếu như lần đầu của hắn đã khó có thể giữ được, hắn chỉ muốn trao cho một mình Thiên Vũ mà thôi.
Văn Phương sốt ruột không chờ nổi đã leo lên ngựa phi ra cổng thành rồi cứ đứng ngốc mà chờ ở đó.
Khi thấy xe ngựa của Thẩm Minh Hiên về tới, hắn vội lao ngay đến xem.
Hắn kinh ngạc nhìn thấy Minh Hiên bế Cảnh Thần trên tay từ trong xe ngựa bước ra.
Minh Hiên cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy hắn ở đó.
“Cảnh Thần làm sao vậy? Sao người nóng rực như vậy?”
“Hắn vì cứu ta mà dính xuân dược của lão già khốn kiếp đó.
Ngươi mau gọi thái y đến cứu hắn.
Ta sợ hắn sắp chịu không nổi rồi.”
Văn Phương nghe mà hoảng hồn.
Hắn ôm lấy Cảnh Thần leo lên ngựa phi như bay về cung.
Đường Sâm vội lao đi tìm thái y.
Về đến tẩm cung, Văn Phương đuổi hết bọn thuộc hạ ra ngoài, không cho bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng của Cảnh Thần lúc này.
Hắn đặt Cảnh Thần xuống giường, định rời đi thì cổ bị kéo lại vào một nụ hôn sâu.
Văn Phương kinh ngạc mở to mắt.
Cảnh Thần ôm cổ hắn rất chặt, gỡ mãi không ra.
Đến khi ngạt khí y mới chịu buông, nhìn Văn Phương bằng đôi mắt long lanh ậng nước van nài: “Giúp ta với! Ta khó chịu quá!”
Não bộ Văn Phương như bị nổ một cái đùng.
Lúc nhìn thấy Cảnh Thần trong y phục nữ nhân, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt long lanh nhìn mình đầy thâm tình đã khiến Văn Phương khó nhịn được.
Giờ lại thêm câu nói kia và nụ hôn sâu mãnh liệt khiến những cố gắng nhẫn nhịn của hắn từ nãy đến giờ trong một chốc bay sạch.
Văn Phương đè hai tay Cảnh Thần xuống giường hôn sâu, tay đồng thời cởi đồ trên người y.
Trong thoáng chốc toàn bộ y phục đã bị lột sạch.
Cả cơ thể Cảnh Thần lõa lồ phơi bày dưới ánh mắt Văn Phương.
Cảnh Thần bị xuân dược chi phối, hoàn toàn bị bản năng tình dục chiếm hữu.
Hắn không hề ý thức được mình đang làm gì.
Thấy Văn Phương cởi đồ của mình, hắn cũng ngôi dậy cởi đồ của đối phương.
Đôi mắt Văn Phương càng thêm âm trầm, khó kiểm soát.
Y cảm thấy như chính mình cũng đang trúng xuân dược vậy.
Hắn chỉ muốn đè người dưới thân xuống, hoà vào bên trong y, chiếm lấy tất cả của y.
Đồ bị cởi hết, Văn Phương đè Cảnh Thần xuống.
Miệng hắn gặm nhấm cần cổ của y.
Bàn tay xoa nắn thỏa nhũ hồng đến ***** ****.
“A ..ưm.
Thoải mái quá..ưm ...’
Không ngờ khi trúng xuân dược, Cảnh Thần lại trở nên đáng yêu và quyến rũ thế này.
Văn Phương thì thầm vào tai y: “Cảnh nhi, ta sẽ làm cho ngươi thỏa mãn.”
“Ưm ...ha ah ..muốn nữa ..”
Hai tay Văn Phương xoa nắn hai nhũ hồng rồi cấu nhéo nó.
Cổ họng Cảnh Thần kêu lên những tiếng rên rỉ mê người.
Cơ thể uốn éo, cọ cọ vào đệm chăn như muốn thỏa bớt sự khó chịu đang bao phủ khắp cơ thể.
Văn Phương liếm tai Cảnh Thần, cắn nhẹ rồi lại liếm.
Lưỡi hắn lướt xuống cần cổ thanh mảnh, đi xuống xương quai xanh.
Những ngón tay sờ soạng khắp người Cảnh Thần, thi thoảng lại còn nhéo một cái càng khiến những tiếng rên rỉ của người kia thêm mê loạn khiến hắn càng không thể kìm chế.
Lần đầu tiên làm chuyện này với một nam nhân, Văn Phương không ngờ nó lại mang đến cảm giác khoái cảm tuyệt diệu mà hắn chưa từng trải qua.
Bàn tay hắn xoa nắn hai cánh mông căng tròn, từ từ lướt lên trước, nắm lấy tiểu Cảnh Thần đang ***** ***.
Bạch trọc rỉ ra càng lúc càng nhiều.
Văn Phương nắm lấy nó, bắt đầu chuyển động tay lên xuống.
Cảnh Thần ngửa cổ kêu lên một tiếng.
Bàn tay y nắm chặt lấy tấm chăn, cố gắng vặn vẹo phần eo.
Văn Phương chỉ mới dùng tay hoạt động một chút, Cảnh Thần đã kích động bắn ra.
“Ưm, khó chịu ...Nhanh ...giúp ta ...ưm ...”
Văn Phương cúi xuống hôn Cảnh Thần.
Lưỡi hắn nhanh chóng lùa vào hút hết toàn bộ không khí trong khoang miệng, khiến khi buông ra Cảnh Thần thở dốc.
Ngón tay Văn Phương hứng lấy chất dịch nhầy mà Cảnh Thần tiết ra, đảo quanh nơi huyệt động mê người như khiêu khích ai kia năn nỉ hắn xâm chiếm, chà đạp mình.
“Thiên Vũ ...”
Mọi hoạt động ngừng lại.
Đôi mắt Văn Phương mở lớn.
---------
Vết thương của Diệp Lạc Thần đã bình phục rất nhiều.
Theo kế hoạch Thiên Vũ và Lạc Thần sẽ xâm nhập lần nữa vào phủ của huyện lệnh Nguyên Hà vào ngày mai.
Trời đã về đêm nhưng Thiên Vũ vẫn chưa ngủ, đang ngẩn người đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhớ người thương à?”
Thiên Vũ quay sang mỉm cười nhìn Lạc Thần, trả lời: “Ừ.
Ta thật sự rất mong trở về gặp hắn.”
“Nghe Tu Viễn kể hắn là ảnh vệ của hoàng đế, điều này chứng tỏ võ công y rất tốt.
Tại sao ngươi không đưa hắn cùng đến đây?”
“Ta có lý do không thể không làm vậy.
Thần Thần tuy đã nói thích ta, nhưng trái tim hắn lại không hoàn toàn dành cho ta.
Hắn vẫn dành một thứ tình cảm rất đặc biệt cho một người khác mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra.”
“Rắc rồi như vậy sao? Như vậy ngươi để hắn ở lại chính là muốn thử thách tình cảm của hắn dành cho ngươi?”
Thiên Vũ chỉ mỉm cười không trả lời.
Một lý do khác hắn không tiện nói ra cho Lạc Thần biết.
Hắn biết rõ tình cảm của Văn Phương dành cho Cảnh Thần sâu sắc không kém gì hắn, chỉ là y nhận biết chuyện này muộn hơn hắn mà thôi.
Văn Phương là người anh em thân thiết của hắn.
Để Cảnh Thần ở lại bên cạnh Văn Phương nghe ra cứ như là hắn đang tạo điều kiện cho y có được tình cảm của Cảnh Thần.
Thực chất là một phép thử hắn đặt ra cho người anh em này.
Văn Phương, giữa tình bạn và tình yêu, ngươi sẽ làm gì đây?
-------
Cảnh Thần ôm lấy cổ Văn Phương, không ngừng gọi: “Thiên Vũ, ta yêu huynh.
Ta chỉ muốn là của huynh.
Mau chiếm lấy ta.
Nhanh lên!”
Văn Phương ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mình.
Hắn vội vàng rời khỏi giường, tránh xa ra.
Cảnh Thần không còn được an ủi, trở nên khó chịu.
Cơ thể lật úp lại, cọ cọ liên tục xuống đệm chăn.
Tay hắn giơ lên hướng về phía Văn Phương, miệng không ngừng gọi: “Thiên Vũ, đừng rời bỏ ta! Thiên Vũ!”
Văn Phương quỳ sụp xuống, ôm lấy đầu mà gào lên.
Hắn đang làm cái gì thế này? Cảnh Thần là người yêu của Thiên Vũ.
Tại sao hắn lại có thể lợi dụng lúc Cảnh Thần gặp khó khăn mà chiếm đoạt lấy y chứ.
Khi Cảnh Thần tỉnh trí lại, biết những gì hắn đã làm với y thì sẽ nghĩ về hắn như thế nào đây? Thiên Vũ có còn coi hắn là huynh đệ nữa không? Tại sao hắn lại trở thành một kẻ tồi tệ đáng ghét như thế này? Nếu không phải lúc đó Cảnh Thần gọi tên Thiên Vũ khiến hắn bừng tỉnh, có phải hắn sẽ cứ vậy mà làm tổn thương Cảnh Thần không?
Cảnh Thần càng đau đớn khó nhịn, đã muốn xuống giường tìm người.
Văn Phương khoác vội trung y, túm lấy một cái chăn quấn lấy người Cảnh Thần ôm y ném xuống bể nước lạnh trong tẩm cung, lớn giọng gọi ra bên ngoài: “ Thái y đâu? Sao còn chưa tới?”
“ Đã tới rồi đây ạ.”
Ngay sau đó, Đường Sâm mở cửa bước vào.
Đi cùng còn có một lão nhân nữa.
Ông ta nhanh chóng chạy vào trong cũng là lúc Văn Phương bề Cảnh Thần đang ho khụ khụ dưới bể nước.
Đường Sâm nhìn hoàng thượng, trong lòng khẽ thở phào một hơi.
Trước khi đi Hoa Thiên Vũ đã nhờ Đường Sâm giúp trông chừng Cảnh Thần.
Thiên Vũ lo lắng sẽ có lúc hoàng thượng không kìm chế được bản thân mà gây tổn thương cho Cảnh Thần.
Không ngờ y lại đoán trúng như vậy.
Ban nãy nếu không phải nghe tiếng hoàng thượng gào lên bên trong thì hắn đã xông thẳng vào phòng rồi.
Là một ảnh vệ của hoàng thượng, hắn không nên có hành động “ phản bội” chủ tử như thế, nhưng ai bảo Khúc Viễn của hắn là đệ tử của Thiên Vũ chứ.
Dù sao hành động của hắn cũng chỉ muốn bảo vệ cho tình huynh đệ bao năm qua của chủ tử và Hoa đại phu thôi.
Nếu ngày hôm nay hoàng thượng không kìm chế được mà gây tổn thương đến Cảnh Thần thì không biết hậu quả sau đó sẽ tồi tệ thế nào nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...