Xuyên Không Ỷ Thiên

Dương Bất Hối si ngốc ngó lấy hai mắt Trương Siêu Quần đang khép hờ, nhìn hắn thật giống như một ngọn núi cao đứng sừng sững ở trước mặt, không nói ra được cảm giác an toàn, để người sinh ra một loại cảm giác chỉ cần có hắn ở bên cạnh,thì dù có chuyện gì cũng không còn sợ, tiểu cô nương tuy là tuổi nhỏ, đối với tình cảm nam nữ này, cũng có cái hiểu, cái không…..

Bên cạnh nàng lúc này chỉ có Dương Tiêu là một đại nam nhân dạy nàng tập võ, về phần chuyện nam nữ, Dương Tiêu võ công tuy cao, lại là không thể thay thế thiên chức mẫu thân, không cách nào dạy nàng được cái gì, ngay chuyện săm sửa cho nàng y phục mà cũng có cái gì không ổn, ngũ cô Kỷ Yên Nhiên thì xưa vùi đầu tập võ, mà cho tới bây giờ cũng đều là mạng che mặt, không ai nhìn thấy dáng dấp thật của nàng, Dương Bất Hối đối với ngũ cô Kỷ Yên Nhiên thì có phần xa lánh, chi có hai tỷ muội Tiêu Ngư, Tiểu Nhạn ngày thường đẹp mắt, luôn vui cười, cùng Dương Bất Hối chơi với nhau rất tốt, cùng giường ngủ chung cũng là sự thường, hai tỷ muội các nàng có khi len lén trong đêm khuya thường nói về Trương Siêu Quần, bất tri bất giác cũng lây nhiễm sang cho Dương Bất Hối, do đó nàng cảm thấy Siêu Quần ca ca trên đời này là ghê gớm nhất, thậm chí còn vượt qua cả phụ thân nàng.

Dương Bất Hối cứ như thế ngó lấy hắn, ngơ ngác không nhúc nhích, gặp hắn nhíu mày, nàng không khỏi đau lòng, gặp hắn chảy mồ hôi, nhịn không được móc ra khăn hương, nhưng rồi lại nghĩ tới lúc này thời khắc khẩn yếu, tuyệt đối không thể loạn đụng đến hắn, mãi cho đến khi ngoài cửa sổ sắc trời dần sáng, tiếng gà gáy chó sủa, mơ hồ vọng đến, lúc này nàng mới chợt bừng tỉnh, thì ra trời đã sáng, nghĩ đến mình cứ như vậy mà ngồi nhìn hắn nhìn suốt cả đêm, thế mà mảy may cũng không thấy mệt mỏi, trên mặt nhất thời lại đỏ lên.

Lập tức, Dương Bất Hối chợt nhớ tới, vận công chữa thương là không thể bị người quấy rầy, liền rón rén xuống giường, lặng lẽ đi tới cửa, thì nhìn thấy một nha hoàn đi tới, trong lòng nàng khẩn trương, đưa ngón trỏ ra đặt ở trên môi, liên tục khoát tay, nha hoàn kia cũng là người thông minh, hiểu được ý của Dương Bất Hối, nàng kéo lấy nha hoàn đến một bên, thấp giọng dặn dò, để cho truyền lời đi, báo cho người khác không được tiến đến bên trong hoa viên trước gian phòng của Trương Vô Kỵ.

Ngó theo nha hoàn kia rời đi, Dương Bất Hối giống như là mới vừa làm một chuyện không tầm thường, một hành động vĩ đại, nàng hưng phấn, trở lại nơi cửa phòng, tựa bên cạnh cửa, ngó lấy Trương Siêu Quần vẫn đang vận công chữa thương cho Vô Kỵ, bên trong tâm thật là bình an vui sướng.

Cũng không lâu lắm, thì lại nghe từ ngoài cổng vườn hoa truyền đến tiếng bước chân, Dương Bất Hối bực tức, thầm nghĩ: “ Là nô tài nào không nghe lời, còn muốn đi đến xông vào, hừ…định phải giáo huấn một phen mới được!”

Đón tiếng bước chân đi đến, người kia bước rất nhanh, thì ra là phụ thân nàng! Dương Bất Hối thè lưỡi, người này thì không thể dạy dỗ giáo huấn được rồi.

– Bất Hối… Vô Kỵ đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi Tiểu Đào nói cho ta biết…

Dương Tiêu thấy Dương Bất Hối vội vàng, hai tay lắc lắc ra hiệu im lặng, nên tiếng đến gần, ngạc nhiên nói:

– Phát sinh cái chuyện gì?

Dương Bất Hối thấp giọng nó:

– Siêu Quần ca ca đã tới, đang chữa thương cho Vô Kỵ ca ca, chúng ta đừng quấy rầy hắn.

Dương Tiêu giật mình hỏi:

– Hắn tới rồi sao? Làm thế nào mà ta lại không biết?

Quang Minh đỉnh trấn giữ 15 cửa ải, hắn vậy mà có thể đến nơi này thần không biết quỷ không hay, quả là quái lạ.


Cùng Dương Bất Hối bước vào đến đứng trước cửa phòng, Dương Tiêu thấyTrương Siêu Quần đang dùng chân khí chữa thương cho Trương Vô Kỵ, y không khỏi thất vọng, loại biện pháp này, y cũng đã từng thử qua, căn bản chỉ có thể ức chế mà không thể trừ tận gốc, y tưởng là Trương Siêu Quần dùng biện pháp tốt nào khác, thì ra cũng là phương pháp hạ sách nhất, lắc đầu miệng hỏi Bất Hối:

– Hắn chữa thương cho Vô Kỵ bao lâu rồi?

Dương Bất Hối trả lời:

– Từ tối hôm qua cho tới bây giờ đây.

Dương Tiêu giật mình nói:

– Cái gì.

Dương Tiêu là cao thủ võ học, không phải như là Dương Bất Hối cái gì cũng không biết, dùng chân khí chữa chữa thương, tự thân hao tổn khí lực cực lớn, cho dù là Dương Tiêu, y cũng nhiều lắm là chỉ có thể kiên trì một khắc đồng hồ, đã là cực hạn, lúc trước Trương Tam Phong trừ độc cho Trương Vô Kỵ, lấy hơn tám mươi năm nội công tu vi, sử dụng “Thuần dương vô cực công” tất nhiên là Trương chân nhân luyện đến trình độ đăng phong tạo cục, mà cũng chỉ có thể đứng vững trong nửa canh giờ mà thôi, Trương Siêu Quần hắn còn quá trẻ, nội công dù thâm sâu đến đâu, cũng không có khả năng vượt qua Trương Tam Phong được!

Dương Tiêu hỏi thời gian, tính ra đến lúc này, đã hơn ba canh giờ, làm sao mà không khỏi kinh ngạc, nghĩ sao cũng không thông tại sao lại được như thế. Kỳ thật y làm sao biết được, Trương Siêu Quần thật ra là dùng Đoạn Tục pháp, khi chân khí sắp cạn, lập tức tiến hành điều tức thổ nạp, hắn cũng không phải đơn thuần là dùng chân khi trừ độc, mà lợi dụng Ngọc Nữ Tâm Kinh đưa theo vào, cùng với chân khí Cửu Dương thần công đưa vào cơ thể của Trương Vô Kỵ, trợ giúp hắn cố bản bồi nguyên, đợi trong cơ thể hắn khi có cơ sở nhất định đủ sức, thì có thể tự hành mà trừ độc, sư dụng dạng này mới hy vọng cứu trở về cái mạng nhỏ của Trương Vô Kỵ được.

Dương Tiêu nhìn trong chốc lát, nữ nhi bảo bối kiên quyết không cho phép không cho y vào, đành phải hậm hực rời đi.

Mãi cho đến đến buổi trưa qua, Trương Siêu Quần lúc này mới thu hồi nội lực, giờ phút này, hắn toàn thân rã rời vô lực, trong đan điền, chân khí phiêu đãng, nhưng cuối cùng cũng là đã đại công cáo thành, Trương Siêu Quần cười ha ha vài tiếng, lúc đang muốn bước xuống giường, bỗng nhiên thân thể mềm nhũn, rầm một cái lăn quay ngã xuống…

– Siêu Quần ca ca…

Đang mệt mỏi mơ mơ màng màng ngủ quên, Dương Bất Hối nghe văng vẳng mấy tiếng cười, giật mình tỉnh giấc, thì nhìn thấy Trương Siêu Quần từ trên giường ngã xuống, nàng kinh hãi, bước lên, thì lúc này Trương Siêu Quần đã tự mình ngồi dậy, thấy Dương Bất Hối mặt mũi tràn đầy lo lắng ngó lấy mình, hắn mỉm cười nói:

– Không có việc gì… không có việc gì, tại ta không cẩn thận trượt chân, quá mệt mỏi, ta muốn ngủ một giấc, suốt một đêm không ngủ, mắt đã quầng thâm đến thê thảm rồi.

Dương Bất Hối nhẹ gật đầu, nói:

– Để muội dẫn ca ca đi về phòng!


Lập tức lại hỏi tiếp:

– Mắt quầng thâm là cái gì?

Trương Siêu Quần nói:

– Là thức đêm không ngủ, khuôn mặt người sẽ trở nên không còn xinh đẹp nữa.

Dương Bất Hối mắng:

– Ca ca là đại nam nhân, còn sợ cái này sao?

Trương Siêu Quần trừng mắt nhìn, nói:

– Nam nhân thì cũng cần phải thật xinh đẹp, mới có đại cô nương và tiểu cô nương ưa thích đúng không? Lúc ta chữa thương cho Vô Kỵ, muội chẳng phải là mi mắt không nháy ngó lấy ta sao? Nếu như ta mặt ủ mày chau, như tiểu lão đầu khô quắt, muội sẽ không nhìn ta sao?

Dương Bất Hối xấu hổ, giẫm chân nói:

– Ai mi mắt không nháy mắt ngó lấy ca ca? Ca ca nói bậy! Vu oan muội! Lúc đó muội là đang nhìn lấy… ngó lấy Vô Kỵ ca ca!

Trương Siêu Quần biết rõ nàng nói lung tung, nhưng trong lòng hắn cũng hơi chua chua, loại tâm tình này, thực là làm cho người ta khó hiểu, rõ ràng nàng bất quá là một tiểu cô nương, mà cũng không phải là quá tuyệt sắc, Chỉ Nhược, Tiểu Chiêu, Tuyết Lĩnh Song Sơn, sắc đẹp của ai cũng đều mạnh hơn Dương Bất Hối nhiều, bỗng nhiên hắn giật mình, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là ta lại có tính yêu thích tiểu cô nương?“

Nghĩ đến thế hắn hoảng sợ vội vàng đi ra ngoài phòng, Dương Bất Hối thấy hắn không nói gì, đi theo, trong lòng bỗng mừng thầm, mình chỉ nói đại đùa là ngó lấy Vô Kỵ ca ca, hắn đã không nói gì, chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn giận mình? Hắn sinh khí như thế có nghĩa là thích mình! Dương Bất Hối càng nghĩ càng thấy đúng là như thế, đi phía sau hắn, tâm hoa nộ phóng, tựa như vừa uống một chén mật ngọt, chẳng mấy chốc đã đi ra cổng sau vườn hoa.

Dương Bất Hối bỗng nhiên nói:

– Hay là đi đến phòng của muội đi? Giường của muội vừa mềm lại dễ chịu, nhất định bao ca ca sẽ ngủ rất ngon.


Trương Siêu Quần giật mình, ai lại đến khuê phòng của tiểu cô nương như nàng ngủ? Nếu bị Dương Tiêu biết được mình thông đồng với khuê nữ của y, còn không cùng mình liều mạng sao! Chắc chắn là không được rồi, hắn liền nói:

– Không được, ta đi đến nơi của Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn nghỉ ngơi, cũng đã lâu chưa gặp lại các nàng.

Không khỏi nhớ tới hôm nào cùng các nàng hai tỷ muội trên giường kiều diễm phong quang, trên mặt hiện hắn hiện lên một nụ cười bỉ ổi.

Dương Bất Hối nói:

– Ừ..cũng được, để muội dẫn ca ca đi đến chỗ của các nàng.

Trong mắt nàng bỗng nhiên tỏa ánh sáng, thần thái kỳ lạ, thoáng cai biến mất.

Lúc này Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn cùng Kỷ Yên Nhiên đều đang ở tại trong phòng khách sau vườn hoa, một gian nhà ở đầu phía tây, nơi này u tĩnh lịch sự tao nhã, đó là một địa phương tốt, Trương Siêu Quần không khỏi đối với Dương Tiêu âm thầm cảm kích.

Vừa đến nơi chợt nghe trong viện truyền đến âm thanh quyền cước đánh nhau, hắn đem Dương Bất Hối kéo qua một bên, thăm dò nhìn xem, thì thấy tam nữ đổ mồ hôi ướt át, đang đánh lấy một bộ quyền hắn không biết tên, những đôi bàn tay trắng như phấn, dáng vẻ thướt tha mềm mại, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, cái kia Kỷ Yên Nhiên mặc dù khăn tím che mặt, không nhìn thấy dung mạo, nhưng uyển chuyển dáng người nhìn qua cũng cũng thấy không thuộc về thiếu nữ thanh xuân mà là yểu điệu thục nữ, hắn thật mở rộng tầm mắt, nhất là đôi bầu vú cao ngất xốp giòn, theo động tác đánh quyền có chút rung động, quả nhiên là đẹp không sao tả xiết….

Dang nhìn mãi mê, thình lình Dương Bất Hối một cái tay nhỏ để trên vành tai hắn dùng sức nhéo một phát, đau điếng hắn quay lại nhìn thì gặp trên khuôn mặt nhỏ của nàng nàng đang tức giận, hắn ngạc nhiên hỏi:

– Muội làm cái gì mà nhéo lỗ tai ta?

Dương Bất Hối hừ một tiếng, nói:

– Ca ca không biết vừa rồi bộ dáng rất là đắm đuối thô bỉ lắm sao?

Trương Siêu Quần nói:

– Ta nhìn lão bà của mình, muội ăn dấm cái gì chứ!

Dương Bất Hối hung tợn:

– Ca ca nhìn Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn hai tỷ tỷ thì muội không nói, nhưng vừa rồi giống như là say đắm một mực đang nhìn Kỷ a di! … Phi! Muội làm gì mà ăn dấm chua?

Trương Siêu Quần chợt nghĩ đến, Dương Bất Hối lâu nay ở cùng chắc là đã thấy qua khuôn mặt của Kỷ Yên Nhiên, hắn nuốt nước bọt nói:

– Bất Hối, muội nói xem là Kỷ a di xinh đẹp, hay là Tiểu Ngư tỷ tỷ đẹp hơn?


Dương Bất Hối cảnh giác nói:

– Ca ca hỏi cái này để làm cái gì?

Trương Siêu Quần nói:

– Hỏi một chút mà thôi, chỉ là lòng hiếu kỳ..

Dương Bất Hối cong lên cái miệng nhỏ nhắn, ngang nhiên nói:

– Không nói!

Đúng lúc này, hai người nói chuyện với nhau đã kinh động đến tam nữ đang luyện quyền, Tiểu Ngư giọng dịu dàng quát:

– Là ai vậy?

Dương Bất Hối đi ra ngoài, cao giọng nói:

– Tiểu Ngư tỷ tỷ, mau tới đây, tiểu muội bắt được một lang trắng đây!

Đổ mồ hôi! Lang trắng mà có thể đẹp trai sao? Trương Siêu Quần cười ha ha, cùng đi ra, tam nữ đều là chấn động, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn kinh hỉ duyên dáng gọi to:

– Công tử!

Tiếng kêu như chim Hoàng Oanh, trăm miệng một lời, chạy vội tiến lên, chỉ có Kỷ Yên Nhiên là hai mắt thần thái rất trầm tĩnh.

Một đôi kiều diễm hoa tỷ muội tựa như yến non bay về rừng, một trái một phải, mỗi người nắm lấy một bên cánh tay của Trương Siêu Quần, y như là chim non nép vào người, líu lo không ngừng hỏi thăm hắn, cảm giác hưng phấn lộ rõ trên mặt, vừa đi tiến vào bên trong viện, Kỷ Yên Nhiên bỗng phát hiện ra hắn sắc mặt tái nhợt, bước chân không vững lắm, cau mày hỏi:

– Trương công tử, ngươi sắc mặt không được tốt, chẳng lẽ trong người không được khỏe?

Lúc này Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn mới là giật mình, rồi nghe Dương Bất Hối đem chuyện hắn vì Trương Vô Kỵ trắng đêm trị liệu kể ra, Kỷ Yên Nhiên vội vàng nói:

– Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, các ngươi mau đỡ Trương công tử vào trong phòng nghỉ ngơi đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui