Nghe nói bên ngoài nha hoàn nói như vậy, Trương Siêu Quần trong lòng hơi động, âm thầm thấy kỳ quái, sao lại không phải là Hà Thái Xung tới mời chính mình? Nửa đêm canh ba, có một phu nhân nào lại mời một nam tử xa lạ uống trà?
– Chờ đã….
Trương Siêu Quần đối với này Ngũ phu nhân rất là hiếu kỳ, Dương Bất Hối tuổi còn nhỏ, lời của tiểu cô nương đúng là không đáng kể, Đinh Mẫn Quân kia cũng nói dung mạo Ngũ phu nhân cực đẹp, Trương Siêu Quần đương nhiên là cũng muốn nhìn một lần, ban ngày lúc ngọ yến thì nàng che mặt, không biết bây giờ có còn che mặt nữa không?
– Hai người các ngươi chờ ta trở lại, ta đi một chốc..
Tiểu Ngư Tiểu Nhạn ngoan ngoãn đáp một tiếng, Trương Siêu Quần hôn lên mỗi người một cái, đi ra ngoài.
Mở cửa ra, nha hoàn kia cúi đầu ở trước dẫn đường, đi tới cửa phòng Ngũ phu nhân, nha hoàn lên tiếng:
– Trương công tử đến rồi.
Bên trong truyền đến một tiếng nhu hòa:
– Xin mời Trương công tử vào.
Nha hoàn dùng tay làm dấu mời, Trương Siêu Quần trong lòng thình thịch nhảy loạn tùng phèo, vào trong tiểu sảnh, trên cái bàn gỗ có hình chạm hoa lê tinh xảo bày một cái khay trà, có bốn chén nhỏ, chén trà này dưới ánh nến óng ánh long lanh.
Một nữ tử bạch y quay lưng về phía cửa sổ, nghe được tiếng bước chân, mới quay đầu trở lại đến, hướng về Trương Siêu Quần vén áo thi lễ, dịu dàng nói:
– Trương công tử đến rồi, mau mời tọa.
Vừa thấy được nàng xoay người lại, một tấm sa màu tím đậm đem khuôn mặt trắng nõn tú lệ che lại, hắn cảm thấy vừa thất vọng, vừa sửng sốt, mỉm cười nói:
– Ngũ phu nhân không nên khách sáo, không biết muộn như thế triệu hoán tại hạ đến đây, có chuyện gì vậy?
Ngũ phu nhân nói:
– Buổi trưa thấy Trương công tử uống hơi quá chén, chắc buổi tối cũng chưa có ăn gì, vì lẽ đó luộc chút hổ phách mật lê trà cho Trương công tử dùng để tỉnh rượu.
Vừa nói, vừa rót cho hắn một chén trà, bàn tay trắng nõn trơn mềm đem chén trà nhẹ nhàng đẩy qua trước mặt Trương Siêu Quần.
– Đa tạ Ngũ phu nhân.
Trương Siêu Quần hai ngón tay cầm lấy chén trà, nhiệt độ vừa vặn thích hợp, nước trà màu sắc vàng óng ánh, vị thơm ngọt nức mũi, uống vào một chén, đăng giác miệng lưu đầy hương, khen:
– Này hổ phách mật lê trà quả thực là nức tiếng, tên đẹp mà mùi vị cũng tốt.
Ngũ phu nhân cười nói:
– Trương công tử, đây là hổ phách mật lê trà của bổn phái, chế bằng một thứ lá sản xuất trên đỉnh núi Tuyết Sơn, chỉ có núi Côn Luân này mới có, thứ lê ấy gọi là hổ phách mật lê, trà này ngon vô cùng, loại trà này nhuận phổi chống ho, còn có hiệu dụng tỉnh rượu, ở nơi khác hầu như không có, Trương công tử nếu yêu thích, uống thêm vài chén.
Trương Siêu Quần lại uống mấy chén, rồi hỏi:
– Ngũ phu nhân, chỉ là mời tại hạ tới uống trà sao? Không biết còn có chuyện gì khác?
Ngũ phu nhân chần chờ một chút, ánh mắt có chút bối rối…
Trương Siêu Quần vừa thấy nàng dáng dấp lúng túng, rõ ràng là nàng tìm mình vì có chuyện gì, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới là nàng chủ động tìm đến mình, có chuyện thì phải là Hà Thái Xung xuất đầu chứ? Nghĩ tới đây, Trương Siêu Quần liền hỏi:
– Hà chưởng môn ….
Ngũ phu nhân mắt liền nhìn hướng về nơi khác, nói:
– Phu quân ta có việc, đi đến chỗ của đại phu nhân …
Trương Siêu Quần trong lòng áy náy, Hà Thái Xung không có ở đây! Nhân gia một mình cùng nam tử xa lạ hẹn hò? Đề tài sắp thảo luận, rất có thể cùng phương diện nào đó có quan hệ, nhìn khuôn mặt bị tấm khăn màu tím đậm khăn che khuất thần bí, Trương Siêu Quần không thể làm gì khác hơn là liều mạng uống trà.
Bầu không khí trở nên lúng túng ám muội, hai người đều im lặng, hồi sau Ngũ phu nhân mới nói:
– Trương công tử, phu quân.. ta nói… công tử.. có bí pháp có thể…
Ngũ phu nhân muốn nói rõ, bị xấu hổ cũng lại nói không được….
Trương Siêu Quần rót cho mình một chén trà, chỉ cảm thấy loại này hổ phách mật lê trà này càng uống miệng càng khô…
– À..về chuyện này..có thì là có, nhưng.. có chút độ khó..
Trương Siêu Quần nói ra lời này, cũng cảm thấy rất là gian nan.
Ngọc Nữ Tâm Kinh tại sao lại phải là hai người tu luyện đây? Lúc trước Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ hai người, luyện công thì toàn thân nhiệt khí bốc hơi, tìm nơi trống trải chỗ không có người, toàn thân y phục cỡi ra tu luyện, để cho nhiệt khí phát tán, bằng không ngược lại nhiệt khí ứ đọng trong cơ thể, nhẹ thì lại trọng bệnh, nặng thì sẽ chết.
Rồi sau đó, Trương Siêu Quần cùng Tiểu Long Nữ cả hai cái tìm tòi thì phát hiện ra ẩn giấu bên trong Ngọc Nữ Tâm Kinh nắm giữ sự diệu dụng khác thường về chuyện nam nữ, nhưng khi tu luyện thì tương đối khó, là bởi vì lúc sử dụng bí thuật kia, nam nữ tính dục cần phải tương thông, nếu không phải vậy, tính dục kích phát, nếu không kịp giải cứu, thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Hiện tại, cứ coi như là mình chịu truyền thụ bí thuật này, cũng không thể để vị Ngũ phu nhân cùng chính mình làm cái chuyện kia chứ?
Hà Thái Xung coi trọng đến cỡ nào Ngũ phu nhân, Trương Siêu Quần cũng đã tính toán, đừng để đến thời điểm đó, bị Hà Thái Xung nổi điên lên làm thịt, xem như là đi buôn không có lời rồi.
– Xin lỗi, Ngũ phu nhân, chuyện này… cũng không phải là tại hạ không muốn giúp Hà chưởng môn cùng Ngũ phu nhân, nhưng… thực sự là… xin thứ tại hạ khó có thể truyền được.
Trương Siêu Quần áy náy nói.
Ngũ phu nhân thấy hắn từ chối, trong mắt nhất thời thất vọng vô cùng, nói:
– Chuyện kia… Trương thiếu hiệp, xin thứ cho ta mạo muội, xin hỏi, muốn như thế nào thì Trương thiếu hiệp mới có thể dạy ta đây?
Trương Siêu Quần lắc đầu nói:
– Chuyện này thật sự rất khó nói ra, xin mời Ngũ phu nhân đừng có hỏi lại, tại hạ cùng Hà chưởng môn vừa gặp mà đã như quen nhau từ lâu, nếu như có thể giúp được Hà chưởng môn, tại hạ nhất định sẽ không chối từ.
Ngũ phu nhân bỗng nhiên nở nụ cười, đôi mắt như khép lại, chẳng khác náo vầng trăng non, vừa mỹ lại vừa đáng yêu.
– Trương thiếu hiệp, thật ra phu quân ta rất là thưởng thức tài nghệ của công tử, chỉ tiếc là công tử đã là đệ tử phái Võ Đang, bằng không, phu quân ta đã muốn thu công tử làm đồ đệ, sẽ đích thân dốc túi dạy dỗ bản lĩnh, cho nên đừng ngại gì, công tử cứ nói là được.
Trương Siêu Quần cảm giác có chút buồn cười, thu ta làm đồ đệ? Võ công Hà Thái Xung có thật là cao hơn mình được bao nhiêu? Chỉ có về phần tu vi nội công thì vượt qua mình, nhưng khi mình ở trên giường hàn ngọc tu luyện, 1 năm tương đương với 10 năm, tốt xấu gì mình cũng đã luyện công trên giường hàn ngọc được 2 năm, mười mấy năm hỏa hầu nội công thì vẫn có, chẳng lẽ còn cần bái Hà Thái Xung làm thầy? Ta là có lý tưởng hoài bão là muốn bái sư, phải bái võ công đệ nhất thiên hạ như là Trương Tam Phong, còn bái Hà Thái Xung làm thầy thì quá là oan ức.
Thấy Ngũ phu nhân vẫn cứ muốn tự mình nói ra, trong lòng hắn chợt sinh ra ý nghĩ đùa cợt, suy nghĩ một chút, hắn nghiêm mặt nói:
– Được, nếu Ngũ phu nhân muốn tại hạ nói, thì tại hạ sẽ nói, nhưng sau khi nghe xong thì xin Ngũ phu nhân đừng có hối hận.
Ngũ phu nhân gật đầu nói:
– Ở Côn Luân Sơn trong phạm vi ngàn dặm, không có chuyện gì mà phu quân của ta không làm được, mời công tử nói.
Nguyên lai là nàng nghĩ rằng hắn là muốn ra điều kiện, cho nên mới không chịu nói ngay, ha ha… Trương Siêu Quần càng cảm thấy thú vị, yên lặng một chút rồi nói:
– Kỳ thực, bí pháp này là cần hai người hợp luyện, một nam một nữ, trần truồng đối lập, hơn nữa cần phải nam nữ giao hoan, lẫn nhau đem tính dục tiêu trừ hết, mới có thể thành công, một khi nắm giữ phương pháp này, một lần vất vả sau này sẽ luôn luôn thỏa mãn, Ngũ phu nhân, tại hạ khó nói chính là chỗ này, chứ đâu phải là tại hạ cần đến núi vàng núi bạc mới nói ra đâu.
Ngũ phu nhân lúc này đã là ngượng đỏ cả mặt, vội vàng đứng lên, run giọng nói:
– Trương thiếu hiệp, là bổn phu nhân đường đột, xin lỗi.
Trương Siêu Quần nín cười, lấy giọng nghiêm túc nói:
– Tại hạ không trách Ngũ phu nhân, nhưng nếu tại hạ không nói ra nguyên nhân chân chính, chỉ sợ Ngũ phu nhân hiểu lầm tại hạ không chịu giúp đỡ, bây giờ nói ra rồi, thì xem như là chuyện gì cũng không có, tại hạ xin cáo từ.
Dứt lời, xoay người đi ra.
Đi trên đường về, nghĩ đến Ngũ phu nhân dáng dấp lúng túng, Trương Siêu Quần không khỏi hớn hở, mình vừa đùa giỡn một thoáng với vị Hà phu nhân này đúng là thú vị cực điểm.
Mới vừa đi tới bên trong hành lang uốn khúc, thì thấy phía trước trong bóng tối, một bóng người hắc y chợt lóe lên, Trương Siêu Quần chợt toàn thân căng thẳng, thân thể lập tức tự điều chỉnh đến trong trạng thái công kích, đây là do hắn kiếp trước là phản ứng theo phản xạ của người lính đặc công, thấy hắc y kia đi đến nơi đúng là gian phòng khách mình đang trú ngụ!
Ý niệm đầu tiên của Trương Siêu Quần chính là có người muốn đối với Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn bất lợi! Khinh công của Cổ Mộ phái là từ lâu đã thất truyền, năm đó Lâm Triều Anh sáng lập võ công Cổ Mộ phái, khinh công giáp khắp thiên hạ, Trương Siêu Quần tuy rằng vẫn chưa đạt tới hỏa hầu, nhưng đã có thể sánh ngang trong hàng ngũ cao thủ khinh công, hắn khi còn bé tối ngưỡng mộ chính là cao thủ khinh công trong truyện võ hiệp, có thể phi tới phi lui nhìn trộm phụ nữ thay y phục, rửa ráy, do đó đối với võ công Cổ Mộ phái, hắn tuy rằng học hết hoàn toàn, nhưng toàn bộ tâm tư đều tập trung vào Ngọc Nữ Tâm Kinh cùng với khinh công, còn những loại quyền pháp, Thiên La Địa Võng thế, Toàn chân kiếm pháp v.v..ít nhiều gì cũng đã quên gần sạch sẽ, chỉ có khinh công, đó là môn mà hắn quyết sẽ không bao giờ quên.
Thân hình hạ thấp, Trương Siêu Quần mũi chân nhấn nhẹ chút, đuổi theo dưới ánh trăng, chỉ thấy một vóc người cao to từ trước phòng khách vút qua không dừng lại, Trương Siêu Quần càng kinh ngạc, người kia là ai? Chẳng lẽ không phải là đi tìm mình gây chuyện phiền phức? Mới vừa nghĩ tới đây, hắc y nhân đã ngừng lại ở trước phòng Trương Vô Kỵ, nhẹ nhàng đẩy, lắc mình liền phóng vào.
Trương Siêu Quần thầm kêu không tốt, cổ họng liền lớn tiếng kêu lên:
– Cháy rồi! Thiết Cầm Cư cháy rồi!
Hắn kêu gào đã kinh động người trong Thiết Cầm Cư, tiếng chó sủa nổi lên, hắc y nhân từ trong phóng ra, trên vai đã vác một người đó là Trương Vô Kỵ.
Trương Siêu Quần lớn tiếng quát:
– Huynh đài tại sao lại bắt nạt tiểu hài tử như thế!
Hắn rút ra bên người cây chủy thủ hợp kim ở dưới chân, hắc y nhân kia hừ một tiếng, quay đầu trở lại, nghênh ngang nói:
– Ta tưởng là ai, hóa ra là ngươi! Ngươi cũng không phải là người tốt gì!
Đem Trương Vô Kỵ hướng về trên đất một thả, rút kiếm mà ra.
Trương Siêu Quần lúc này mới nhìn thấy người này ước chừng 50 tuổi, đó là là nữ tử, nhìn nàng thân hình cao lớn, mới vừa rồi hắn còn cho rằng một nam nhân, nữ nhân trung niên này tuy cao lớn, nhưng kiếm pháp rất nhẹ nhàng, dưới chân điểm nhẹ chút trên mặt đất, đã phi thân đến trước mặt hắn, tiện tay rút kiếm ra, một chiêu liền hướng về mi tâm Trương Siêu Quần đấm tới.
Trương Siêu Quần thân hình loáng lên, hướng về phía sau né tránh thế kiếm ác liệt tiến công của nữ nhân này, bản thân hắn chưa hề mang theo đao kiếm, chỉ bằng độ ngăn của cây chủy thủ, thì không thể nào cùng nữ nhân này giao phong, huống hồ một chiêu kiếm kia tuy rằng nhìn qua bình thường, nhưng lại còn có hậu chiêu, nếu là liều mạng, thì sẽ rơi vào thế bị động, hắn một hướng lùi lại, nữ nhân kia cũng như hình với bóng, ánh sáng trường kiếm lấp loé, không ngừng phóng tới, bao phủ lấy các yếu huyệt của hắn.
Trương Siêu Quần tuy nhanh, nữ nhân kia cũng không chậm, trong nháy mắt, đã lùi tới trong giữa sân, người nữ nhân kia kiếm pháp tuy tinh, nhưng khinh công thì không bì kịp hắn, thấy hắn một mực né tránh, liền cả giận nói:
– Ngươi không phải là đệ tử phái Võ Đương sao? Tại sao làm con rùa đen rút đầu? Người phái Võ Đương không biết sử dụng kiếm sao?
Trương Siêu Quần thấy nữ nhân này nói chuyện lớn tiếng, hoàn toàn không kiêng dè có người nghe được, hiển nhiên là không sợ bị phát hiện, tâm niệm hắn nhanh chuyển, nữ nhân này hay là nguyên phối của Hà Thái Xung, đại phu nhân Ban Thục Nhàn?
Hắn biết trong phái Côn Luân, cũng chỉ có duy nhất một nữ nhân mới dám đứng ở giữa Thiết Cầm Cư trắng trợn không e sợ gì ai cả, đó chính là đại phu nhân Ban Thục Nhàn…
Đến nơi trống trải, Trương Siêu Quần khinh công dễ dàng phát huy hơn, lập tức vây quanh Ban Thục Nhàn, bóng dáng hắn xoay một cái phía đông, lóe lên một cái phía tây, tuy không trực tiếp cùng với Ban Thục Nhàn so chiêu, nhưng cũng sinh ra ý muốn so tài diễn luyện khinh công.
Thật ra kiếm pháp Ban Thục Nhàn vẫn còn trên Hà Thái Xung một bậc, du đấu 20, 30 hiệp mà cũng không đụng tới một mảnh góc áo Trương Siêu Quần, phụ nhân mới biết được, thiếu niên này khinh công trình độ hơn mình xa, nếu như hắn muốn chạy trốn, thì mình chắc chắn là truy hắn không kịp, nhưng hắn lại không trốn chạy, này rõ ràng là hắn xem thường mình, Ban Thục Nhàn càng thêm tức giận, mới đầu phụ nhân còn kiêng kỵ uy danh phái Võ Đương, chỉ sử dụng tới có 4 phần công lực, dưới cơn thịnh nộ, chiêu thức càng thêm tàn nhẫn, tiếng gió kiếm kêu vun vút soàn soạt, làm Trương Siêu Quần đỡ trái thì hở phải…
Trương Siêu Quần từ đó mới biết, nội công của phụ nhân này mạnh hơn mình quá nhiều, lúc này Thiết Cầm Cư người đã bị kinh động, đèn đuốc sáng choang, rất nhiều đệ tử đã chạy ra, chính Ngũ phu nhân đầu tiên đi ra, thấy ở giữa sân hai người đang giao tranh, nhận ra là đại phu nhân Ban Thục Nhàn, dung nhan thất sắc, kêu lên thành tiếng, vội vàng gọi một đệ tử, để hắn chạy đi gọi sư phụ Hà Thái Xung.
“Soạt” một tiếng, Trương Siêu Quần bị mũi kiếm Ban Thục Nhàn vạch ở trước ngực một đường, may mắn cho hắn lùi bước rất nhanh, nếu không phải vậy thì đã chết dưới kiếm của vị phu nhân này rồi.
– Á! Á…
Hai tiếng kêu lo sợ cùng lúc thốt lên, Trương Siêu Quần khóe mắt dư quang nhìn thấy Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn hai người đã đứng dậy, che miệng kinh sợ la lên, trong ánh mắt hai cô nương này đều lộ vẻ thân thiết âu lo, trong lòng hắn chợt thấy ấm áp.
Trước ngực bị cắt ra một đường chảy ra mấy giọt máu tươi da thịt đau đớn, Trương Siêu Quần giận tím mặt, thầm nghĩ:
“Lão tử ta tốt xấu cũng là kim bài đặc công, làm sao có thể trước mặt một phụ nhân tấn công mà không có sức đánh trả!“
Hai tay hắn rung lên, nhẹ nhàng một cái chuyển ngoặt thân thể thẳng tắp nhảy lên không trung, tránh bên dưới bao phủ một vòng ánh kiếm của Ban Thục Nhàn.
– Hà phu nhân! Tại hạ làm gì mà đắc tội với phu nhân, mà phu nhân lại muốn lấy tính mạng của tại hạ.
Hắn vừa dứt lời, thì Ban Thục Nhàn đã rất nhanh phóng kiếm đâm đến, Trương Siêu Quần thấy phụ nhân này không thèm quan tâm đến lời nói của mình, càng thêm phẫn nộ, mũi chân chạm nhẹ, thả người hướng về phía một tên đệ tử Côn Luân, đoạt lấy từ thanh kiếm từ trong tay y, cây chủy thủ thuận thế đưa qua tay trái, tay phải cầm kiếm chỉ thẳng, vỏ kiếm bay vọt về phía Ban Thục Nhàn, hắn sử dụng Ngọc Nữ kiếm pháp với chiêu “Phân Hoa Phất Liễu”, mũi kiếm rung lên, ánh kiếm ở dưới ánh trăng như hoa tuyết điểm, trông rất đẹp mắt, chiêu “Phân Hoa Phất Liễu” này tự tả thực hữu, nhẹ nhàng phiêu dật, bên trong là tinh túy của Ngọc Nữ kiếm pháp.
Ban Thục Nhàn thấy hắn ra chiêu kiếm tinh kỳ, tư thái phiêu phiêu như tiên, nên hơi ngẩn ra, lùi lại vài bước, nói:
– Đây không phải là kiếm pháp Võ Đang!
Trương Siêu Quần “hừ” một tiếng, phản bác:
– Hừ.. làm đệ tử Võ Đang thì không thể sử dụng kiếm pháp phái khác sao?
Ban Thục Nhàn không đáp, một chân bước thấp lên, thân thể nghiêng về phía trước, tung ra chiêu chiêu “Mộc Diệp Tiêu Tiêu” mũi kiếm chỉ xéo mặt đất, dáng dấp như là giương cung mà không bắn, đột nhiên phụ nhân rung cổ tay, thoáng cái ánh kiếm bùng sáng lên, mũi kiếm đâm về trên người Trương Siêu Quần bảy, tám nơi yếu huyệt, hai người trường kiếm quấn quýt, Lưỡng Nghi kiếm pháp, kẽ hở cực nhỏ, còn Ngọc nữ kiếm pháp thì kiếm chiêu kỳ huyễn, nhìn như bình thường không có gì lạ, đột nhiên biến hóa khôn lường.
Ban Thục Nhàn nội lực tu vi khá cao, kiếm pháp tuy rằng không sánh bằng Ngọc nữ kiếm pháp tinh diệu ác liệt, nhưng dựa vào nội lực cao thâm, lúc đến thời khắc mấu chốt, liền dùng lấy nội lực triệt chiêu của đối phương, Trương Siêu Quần cũng là hết cách phát huy kiếm thuật, hai người kiếm pháp ra chiêu rất nhanh, trong nháy mắt đã đấu hai, ba trăm chiêu.
Những đệ tử phái Côn Luân há hốc mồm, cố gắng từ bên trong lĩnh ngộ, nhưng Ngọc Nữ kiếm pháp này chính là phối hợp với tâm pháp Ngọc Nữ tâm kinh bên trong mà tạo thành, đừng nói là bọn họ võ công thấp kém khó mà lĩnh ngộ, cho dù là Hà Thái Xung đích thân đến, cũng đừng nghĩ đến học được, Ngũ phu nhân thì lo lắng không ngớt, chỉ lo Ban Thục Nhàn tổn thương Trương Siêu Quần, chờ mãi chẳng thấy Hà Thái Xung ở đâu, tên đệ tử kia đi tìm Hà Thái Xung đạ quay trở về, ở bên tai Ngũ phu nhân nói nhỏ vài câu, phu nhân thất sắc khôn nói nên lời.
Ngay vào lúc này, chỉ nghe “Xoảng” một tiếng, bỗng nhiên thân kiếm phu nhân bị gãy đoạn làm hai, Trương Siêu Quần cây chủy thủ hợp kim chĩa vào phần gáy của Ban Thục Nhàn, trong lúc này thắng bại đã phân.
Mọi người ai cũng không nhìn thấy rõ ràng sự việc là sao, đều sững sờ.
Chỉ nghe Ban Thục Nhàn uất ức cả giận nói:
– Ngươi dùng binh khí sắc bén thắng ta, thì tính toán bản lĩnh gì! Có giỏi thì đánh trở lại!
Trương Siêu Quần cười lạnh nói:
– Hà phu nhân…phu nhân dựa vào nội lực mạnh hơn tại hạ, nhưng kiếm pháp thì không sánh bằng tại hạ, phu nhân có thừa nhận sự thật vậy không?
Ban Thục Nhàn không có gì để nói, nặng nề hừ một tiếng.
Trương Siêu Quần lại nói:
– Chúng ta ai cũng có sở trường riêng, đầu trọc không chê cười hòa thượng, nội lực của tại hạ mai sau còn có thể tinh tiến, nhưng kiếm pháp của phu nhân nhưng đã là vũ xuất hoa lai, cũng vẫn là bộ kiếm pháp kia, nếu trải qua một năm sau, phu nhân còn có thể là đối thủ của tại hạ sao?
Ban Thục Nhàn nói:
– Một năm sao ngươi nghĩ rằng vượt qua ta ư? Chuyện cười!
Nhưng trong lòng phụ nhân lại thầm nghĩ:
– Hắn là đệ tử Võ Đang lừng danh giáp khắp thiên hạ, chỉ đứng sau Thiếu Lâm, hắn nói một năm sau, cũng cũng không phải vọng ngôn.
Trương Siêu Quần hướng về Trương Vô Kỵ liếc mắt nhìn, thấy y đã từ lâu đứng lên, một tay nắm Dương Bất Hối, tỏ rõ vẻ sùng kính nhìn mình.
Ban Thục Nhàn theo hắn ánh mắt của hắn nhìn nhìn lại, cũng nhìn thấy Trương Vô Kỵ đang bình thản đứng, phụ nhân kinh hãi, với thủ pháp điểm huyệt này, ngay cả Hà Thái Xung cũng phải hơn nữa canh giờ mới tự hóa giải, làm sao tiểu tử này nhanh như thế liền tự giải huyệt? Phu nhân làm sao biết được, Trương Vô Kỵ tuổi tuy nhỏ, nhưng ở trên Băng Hỏa đảo y theo phương pháp giải huyệt của Tạ Tốn, ngấm ngầm vận hơi sức để giải các yếu huyệt vừa bị BanThục Nhân điểm, từ lâu đã tự giải huyệt.
Trương Siêu Quần lại nói:
– Uổng tấm lòng tại hạ đem Hà chưởng môn nhận làm bằng hữu, ai ngờ phu nhân Hà chưởng môn muốn giết tại hạ, cũng không thấy Hà chưởng môn ra tay ngăn cản, chúng ta dù sao cũng đã cứu tính mạng của Ngũ phu nhân, Hà chưởng môn báo đạp lại tại hạ như vậy sao? Hừ …!
Sau khi cười gằn, hắn đem cây chủy thủ thu hồi, hướng về nhóm 4 người Trương Vô Kỵ nói:
– Thu thập túi xách đồ đạc, chúng ta đi thôi!
Ban Thục Nhàn thấy hắn dễ dàng liền buông tha mình, vô cùng bất ngờ, lại thấy hắn hạ nhục thanh danh phu quân mình nên nói:
– Lão quỷ kia bị ta điểm huyệt đạo, chưa tới nửa canh giờ cũng không giải huyệt được, đương nhiên không cách nào tới cứu ngươi.
Trương Siêu Quần biết Ban Thục Nhàn bởi vì phu quân đối với Ngũ Cô yêu thương chìu chuộng mà nuốt phải dấm chua, vì thế trước hết phu nhân có dùng chất độc chậm phát âm thầm đầu độc Ngũ Cô, trong máu có chất độc, mới dụ hai con rắn tới hút máu và truyền độc sang người Ngũ Cô như vậy, lại không ngờ rằng, chính hắn mang theo Trương Vô Kỵ vạn dặm xa xôi chạy tới nơi đây, đem Ngũ Cô chữa lành, dưới cơn thịnh nộ Ban Thục Nhàn liền muốn giết Trương Vô Kỵ mới mới ra tay ác khí như vậy, may là Trương Siêu Quần chạy tới kịp lúc, nên phụ nhân không thể thực hiện được.
Đối với vị phu nhân bị thất sủng này, Trương Siêu Quần cũng rất đồng cảm, mà không căm hận gì, Ban Thục Nhàn thân cao 1,8m, tướng mạo bình thường hơi thô từa tựa vóc dáng nam nhân, làm sao so bì được với tuổi trẻ mỹ mạo của Ngũ Cô, một người có sắc đẹp mà mà bất luận nam nhân nào trong thiên hạ cũng muốn nhìn ngắm lâu hơn một chút.
Trương Siêu Quần hít một hơi, nói:
– Được, tại hạ không trách Hà chưởng môn, Hà phu nhân tuy phu nhân hận hắn lạnh nhạt, nhưng cũng không nên giận cá chém thớt hại người, tại hạ không nói nhiều lời nữa, xin thay thay tại hạ hướng về Hà chưởng môn cáo biệt!
Vừa chắp tay, hướng về phòng khách bước đi, lúc này, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn đã đem túi xách quần áo thu xếp cẩn thận, Tiểu Ngư dắt Trương Vô Kỵ, Tiểu Nhạn ôm Dương Bất Hối đi ra, bọn họ cũng không túi xách hành lý gì khác, ra đến, cùng kêu lên nói:
– Công tử, chúng tôi đã thu thập xong.
Trương Siêu Quần gật gật đầu, nói:
– Chúng ta đi!
Hắn không đem thanh trường kiếm trả lại, chính là phòng bị Ban Thục Nhàn lại đột nhiên làm khó dễ, khi đi tới cửa thì mới đem thanh kiếm phóng về trên mặt đất, thân kiếm cắm vào sâu vào đất khoảng tấc, vang lên “cong cong”, từ xa xa ôm quyền, cất cao giọng:
– Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hạn sau này gặp lại!
Hắn quay đầu đi, cũng không để ý tới Ngũ Cô đang kêu, thẳng bước đi tới.
Đi ra ngoài ước chừng hai, ba dặm, thì từ phía sau truyền đến tiếng phất phơ tay áo, hắn quay đầu nhìn lại, trong bóng tối một bóng dáng màu xám phiêu bay đến, chính là chưởng môn phái Côn Luân Hà Thái Xung.
– Trương huynh đệ!
Hà Thái Xung dừng lại, vả mặt đầy áy náy, kêu lên.
Trương Siêu Quần sớm biết Hà Thái Xung sẽ đuổi theo, cười ha ha, nói:
– Hà chưởng môn!
Hà Thái Xung lúng túng, nói quanh co:
– Vừa mới việc, là Hà Thái Xung xin lỗi huynh đệ, xin Trương huynh đệ đừng để ở trong lòng.
Trương Siêu Quần nói:
– Hà chưởng môn khách sáo, tại hạ cũng biết Hà chưởng môn cũng là bất đắc dĩ, cũng không có trách cứ đại phu nhân, chẳng qua là phui nhân bị lạnh nhạt nên mới sinh hận, ha ha…không nói nữa, Hà chưởng môn, chúng ta sau này gặp lại.
Hà Thái Xung trên mặt biểu hiện quái lạ, muốn nói lại thôi, nhưng cứ liếc nhìn nhìn bốn người từ phía sau Trương Siêu Quần.
Trương Siêu Quần biết Hà Thái Xung đối với nữ tử bí thuật vẫn chưa từ bỏ ý định, nên nói:
– Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, các người cùng Vô Kỵ, Bất Hối đến phía trước chờ ta.
Tiểu Ngư Tiểu Nhạn đáp một tiếng rồi dẫn nhau đi, Trương Siêu Quần thấy bọn họ rời đi, mới hỏi:
– Hà chưởng môn, có phải là còn lời muốn nói?
Hà Thái Xung trên mặt muôn vẻ biến ảo, như là quyết định, nói:
– Trương huynh đệ, lần này nhờ có ngươi, mới cứu được tính mạng Ngũ Cô, ta vốn đang đang nghĩ, nên làm sao báo đáp với huynh đệ các người, không ngờ đêm nay lại xảy ra việc này, ta trong lòng rất bất an a.
Nói xong từ trên người cởi xuống một cái tay nải, nặng trình trịch giao ở trong tay Trương Siêu Quần.
Trương Siêu Quần cười nói:
– Hà chưởng môn… đây là…?
Hà Thái Xung thành khẩn nói:
– Đây là một chút tạ lễ! À.. không phải tạ lễ… là quà tặng, mừng cho ngươi thu được một đôi tỷ muội.. ha ha….
Trương Siêu Quần gật đầu nói:
– Quà tặng tại hạ không thu thì không tốt, được…tại hạ xin nhận lấy.
Hà Thái Xung nụ cười tỏa ra:
– Chúng ta nói nhiều cũng bằng thừa, cáo từ.
Hà Thái Xung cao giọng nở nụ cười, liền ôm quyền, xoay người nhẹ nhàng đi.
Trương Siêu Quần lắc đầu, hướng về bọn Trương Vô Kỵ đi đến….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...