Miêu Miêu đưa tay vén bức màng bước vào trong, đảo mắt nhìn mọi người đang chuẩn bị cho bữa trưa. Thấy thấp thoáng bóng dáng của Ngũ Dinh, nàng bẽn lẽn lại gần rồi hỏi: “Dinh lão bà, người làm tới đâu rồi?”
“Như thường ngày thôi. Nào lại đây, ta thắc mắc những nguyên liệu ngươi mua dùng để làm gì a?” Ngũ Dinh nhìn vào giỏ đồ của nàng rồi cất giọng hỏi. Trong lòng bà tự hỏi: ‘Những thứ này có thể nấu thành món gì đây…”
Miêu miêu mỉm cười vui vẻ: “Ân. Một lát Dinh bà bà sẽ hiểu ngay thôi.”
Điệu bộ mập mờ mà đáng yêu của Miêu Miêu khiến một người khó tính như Ngũ Dinh cũng phải bật cười. Không muốn kéo dài thời gian thêm, bà nhanh chóng gật đầu rồi đưa Miêu Miêu đi làm sạch nguyên liệu. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng Miêu Miêu đã hoàn thành xong các giai đoạn chế biến cơ bản như: cắt, bầm, gọt vỏ… Vì Miêu Miêu đã khá quen với dụng cụ làm bếp nên khâu nấu ăn khiến nàng không lóng ngóng nhiều, ngược lại rất thành thạo. Ngũ Dinh cũng một mặt khen ngợi, không tưởng nữ nhân cao quý như nàng có thể làm được, ban đầu bà cũng chỉ nghĩ đơn thuần là Miêu Miêu vào đây một lúc rồi sẽ chán, đi ra ngoài. Nhưng nhìn hình ảnh nàng say mê nấu ăn như thế, Ngũ Dinh nghĩ mình đã sai lầm mất rồi.
Miêu Miêu bận bịu với mọi thứ. Nàng đang canh thời gian bữa trưa để đem đồ ăn ra đúng giờ.
“Phúc Nhã, người lấy hạt sen này trộn vàng đều với cơm đi, lửa vừa thôi, một lúc bỏ thêm cải vào,..”
Quay sang người bên cạnh: “Còn cái này ngươi hãy đặt nó trong nồi, vừng này sẵn đem đi rang đều là được.“
Như thắc mắc với thứ nguyên liệu Miêu Miêu nàng làm, một nữ nhân khác lên tiếng hỏi: “Phu nhân, sao người mua sen nhiều vậy? Liệu ta có ăn hết chúng không?”
Miêu Miêu tiếp tục thái rau, vừa nói: “Vì món chính hôm nay của ta là sen nên ta cố tình mua nhiều hơn. Ngoài ra, sen rất bổ có thể sử dụng làm thuốc nữa đấy.“
Khu bếp làm như hôm nay nháo nhào cả lên, khiến người bên ngoài nhìn vào cũng đầy tò mò, chờ đợi...
Đến giờ ngọ. Mọi người đều ngồi vào bàn ngay ngắn, ai nấy đều sốt ruột muốn nếm thử tài nghệ nấu nướng của phu nhân. Chỉ ngửi mùi hương từ bếp thoang thoảng ra ngoài cũng đủ khiến bọn họ nao nức cả rồi.
Cuối cùng, đồ ăn từ phía trong đã sẵn sàng bưng ra, mùi hưởng nhè nhẹ theo gió thoảng phảng phất ra ngoài làm mọi người hứng chịu một cơn đói ập tới. Tinh Lâm sau khi cho ngựa ăn cũng bước vào quán, vừa vào hồn y như tan ngọt theo mùi thức ăn, khỏi đợi ai nhắc nhở y đã nhanh nhẹn chiếm lấy ghế ngồi cùng mọi người.
Huyết Phong bước xuống cầu thang, phía sau là Dịch Anh và Tinh Sát theo sau. Khi tất cả đều vào bàn lăn cả rồi, thì thức ăn cũng lần lượt bưng ra. Mỗi bàn đều là mỗi món đặc trưng, đủ sắc, đủ vị, mùi hương ngào ngạt lan toả xung quanh, một số người thèm ngây ngất đến nỗi khoé miệng chảy nước bọt.
Tinh Sát quan sát một lượt rồi phán: ‘Phu nhân hảo cao tay nấu ăn thôi cũng đã chiếm hữu cả bụng đói của họ rồi.’
Miêu Miêu sớm đã thay bộ y phục mới, nàng đứng lên và nói: ”Xem như đây là món quà đáp lễ của ta với mọi người. Xin mọi người cứ tự nhiên mà thưởng thức nếu không ngon mong mọi người bỏ qua cho ta vậy.”
Nghe xong, một người đàn ông đứng dậy cúi đầu nói: “Phu nhân khách sáo, Lĩnh Tuý Hào đây mới có phúc được người để tâm.”
“Đúng rồi, phu nhân thức ăn của người luận hảo rất ngon và thơm a. Thuộc hạ thật có vinh dự,” Một người khác vội chèn thêm lời.
“Đúng Đúng…”
Mọi người cùng nhau dâng ly rồi cạn chén, cứ thế bữa ăn ngày một nhộn nhịp vui vẻ.
“Nàng cứ thế này thì ta phải làm thế nào đây, nương tử.” Huyết Phong di tay theo viền môi nàng, giở giọng tà mị nói vào tai nàng.
Miêu Miêu nhướn mày nghi hoặc, nàng đâu có bỏ thuốc kích thích vào thức ăn đâu ta?
“Ngươi đói quá sinh ra loạn ngôn à?” Nàng trêu.
Cặp mắt hắn toát lên vẻ tà ác, lại cộng thêm điệu bộ nhếch mép cười càng làm nàng không lạnh mà run. “Nương tử, xem ra ta dạy dỗ nàng vẫn chưa đủ nhỉ?”
Nàng thất kinh. "Ôi không.”
“Huyết Phong a. Ta chưa ăn nữa mà, ngươi nên…” Miêu Miêu cố vớt vác lấy làm trụ.
Ngạc nhiên thay Huyết Phong chẳng nói chẳng rành, hắn chỉ nở đúng nụ cười kinh điển rồi ôm thắt lưng nàng bay thẳng lên cầu thang. Nàng ú ớ trong cổ họng, vội trao mắt khẩn thiết nhìn bọn họ bên dưới, nhưng xui cho nàng rồi. Cái lắc đầu của họ khiến máu nàng muốn dâng tới não, chưa kể còn nghe lời thì thầm: “Thiện tai… thiện tai…”
Miêu Miêu nghiến răng nói: ”Tên yêu nghiệt nhà ngươi đúng là không biết điều. Bổn cô nương còn chưa được ăn đấy…”
Nàng cứ lải nhải bên tai Huyết Phong cho đến khi dừng trước cửa phòng nàng mới im bặt. Huyết Phong tiến tới cạnh giường thả người nàng xuống, không cho nàng cơ hội chạy thoát hắn liền trực tiếp trụ hai tay nàng trên đỉnh đầu, cặp mắt như bị bỏ bùa nhìn theo môi nàng không rời. Giọng hắn khàn đi: “Nếu nàng còn không ngoan ta e là chúng ta sẽ động phòng sớm… Ồ, ta rất mong chờ đây.“
Nghe vậy, các dây thần kinh lập tức căng cứng. Nàng thận trọng đáp: “Ngươi sẽ không…”
“Ta sẽ không đảm bảo nếu người nàng tiếp tục nhúc nhích.” Ánh mắt lộ rõ ngọn lửa đang khao khát chiếm hữu, tin vui là Miêu Miêu có thể đọc được ẩn ý của nó, nghĩa là: “Ta rất mong nàng nhúc nhích đấy.”
Không gian xung quanh thoáng lặng im chỉ còn nhiệt huyết của hai người ngày một dâng cao, hơi thở ấm áp càng vì gần gũi cảm nhận rõ hơn. Nàng chưa từng trãi cảm giác khó chịu mà lại lâng lâng trong lồng ngực như thế này, chân bất giác cũng mềm nhũng. Huyết Phong dịch chuyển ép thân nàng vào tường, hai tay chống ngang, càng quan sát rõ sắc thái ngượng ngùng mê người của nàng,
Miêu Miêu quan sát thấy hắn chắc không làm càn, chẳng biết nàng lấy đâu làm động lực để đẩy mạnh hắn ra. Xui thay, Huyết Phong hắn đã bắt được tay nàng. Hắn cười quyến rũ, nói: “Ta đã cảnh cáo nàng.”
Trong khi Miêu Miêu còn mở mắt ngạc nhiên thì cánh môi vô tội đã bị một lực khác cuồng bá chiếm đoạt. Huyết Phong trụ eo nàng đừng nhúc nhích, e rằng chỉ một cử động nhỏ của nàng, hắn cũng có thể bốc hỏa dễ dàng. Tuy rất muốn giải phóng cảm giác dục vọng này nhưng chưa đến thời điểm, nên Huyết Phong đành dồn hết kìm nén vào cánh môi đỏ mọng, tha hồ cắn mút trút giận.
Dùng đầu lưỡi tinh tế lén lúi vào khoang miệng chứa đầy mật ngọt mê luyến, đôi lưỡi vô lực chỉ biết chìm đắm theo, nhẹ nhàng nhảy điệu múa quấn quýt nhịp đến say lòng. Được một lúc lâu, Huyết Phong mới chịu rời khỏi, nếu thêm nữa hắn sẽ càng muốn nhiều hơn. Làn môi mỏng đã ửng đỏ ươn ướt càng thêm mê người, hắn cắn răng kiềm chế đặt tay kéo nàng ôm chặt điều khí.
Thoát khỏi cơn say Miêu Miêu cũng tỉnh hẳn, cảm nhận thân nhiệt của hắn có chút khác thường. Nàng đưa tay đẩy hắn ra nhưng bị giọng nói khàn cắt ngang: “Đừng cử động.”
Đợi một lúc sau, Miêu Miêu mới nhỏ giọng nói: “Ta muốn tắm, ngươi ra ngoài đi.“ May cho nàng, nếu như Huyết Phong không chịu kìm chế bản thân mình, e rằng nàng đã chẳng còn sức tắm nữa rồi.
Huyết Phong chậm rãi buông nàng ra, giọng hơi khàn: “Hảo. Ta sẽ cho người chuẩn bị.”
Nói xong, hắn đặt nụ hôn nhẹ lên tóc rồi nhanh chóng rời khỏi, hắn sẽ cần dòng nước lạnh để kiềm hãm lại hạ thân đang ngứa ngáy này đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...