Bên trong thư phòng, Huyết Phong đưa tay lật từng trang sách xem xét, bề ngoài tưởng hắn đang rất chăm chú nhưng thật chất tâm hắn lại phiêu du nghĩ về Miêu Miêu, có thể nói nàng chính là thuốc độc ám ảnh hắn cả ngày lẫn đêm vẫn không tha, hắn không thể chuyên tâm vào bất cứ thứ gì kể từ lúc ngó lơ nàng. Bằng chứng là trước mặt hắn ngay lúc này, mặc cho Tinh Vũ và Tinh Danh thay nhau trình bày về những hoạt động vừa qua của Lĩnh Túy Hào, nhưng cả hai vẫn không hề mảy may nhận ra chủ thượng họ đã bị bỏ bùa mê.
“Chủ thượng, vừa mới đây trên chấn giang hồ vừa xuất hiện một danh nhân mới, theo điều tra tên hắn là Đại Vệ Khắc. Nhưng trước mắt ta chưa có gì cụ thể cả, ngoài những vụ án hắn mới ra tay với La Môn trưởng khách, quan Minh Nhĩ.“ Tinh Danh nghiêm mặt đưa ra vấn đề.
Huyết Phong lạnh lùng nhìn vào bản báo cáo, hỏi: “Hắn thuộc môn phái nào?“
Tinh Vũ trầm giọng đáp: “Hắn là một người tinh thuật y pháp, hắn hoạt động qua cách giao dịch và chuyên sát người bằng phi tiêu, có thể nói khi hắn ra đòn thì không mục tiêu nào có thể thoát khỏi. Tên này không nổi danh xưng trên giang hồ, cả thông tin cho rằng hắn là người của môn phái nào thuộc hạ vẫn chưa điều tra ra được, nhưng mà võ công hắn xét ra không thể xem thường. Thuộc hạ đã thám dò qua hiện trượng vụ án, thi thể người chết đều có dấu tụ ám khí, đòn ra tay của hắn chủ yếu nhắm vào huyết hầu, ngực và tay. ”
Nghe xong, đôi lông mày kiếm gần như nhíu chặt lại rồi lại giãn ra, Huyết Phong nhếch mép nói: “Hắn sẽ không có trở ngại gì nếu như không đụng vào vụ làm ăn của chúng ta. Người đó, tạm thời ngươi các ngươi hãy để yên đi.”
Tinh Vũ và Tinh Danh nhìn nhau thầm hiểu: “Đã rõ thưa chủ thượng.”
Huyết Phong không nói gì rồi gật đầu cho bọn họ lui. Đến khi cảm nhận được sự trống trải xung quanh, Huyết Phong mới quăng tờ báo cáo sang một bên. Nghĩ ra điều gì đó, hắn quyết định rời khỏi ghế phi thân bay ra ngoài…
Dịch Anh đang dở tay bưng đồ giúp mọi người trong tay, xem ra người ở đây cũng không đến nổi khép kín, ngược lại họ rất thoải mái khi thấy nàng có ý định làm chung. Hành động lau bàn bị gián đoạn khi Huyết Phong đột ngột xuất hiện, hỏi nàng như thể muốn bóp cổ nàng tới nơi: “Phu nhân đâu?”
Thoáng giật mình, Dịch Anh hơi đơ người trả lời vừa hướng tay chỉ lên lầu: “Phu nhân đang nghỉ ngơi...”
Vù…
Nàng tặc lưỡi: “Người gì đi đến bất định…” Tất nhiên là câu nói của nàng rất nhỏ, cực kỳ nhỏ…
Huyết Phong đẩy cửa bước vào, đến bàn nước hắn đưa tay gỡ mặt nạ bạc đặt xuống rồi bước chân nhẹ nhàng đi theo hơi thở của ai đang ngủ say. Miêu Miêu bị phát hiện dễ dàng, tựa như một con mèo nhỏ lười biếng đang say giấc trong chăn bông nệm ấm. Hắn phải thừa nhận, gương mặt nàng khi ngủ rất đáng yêu, khiến hắn muốn ôm trọn vào lòng mà đem đi cất, tuyệt đối không để ai nhìn và chạm lấy. Hắn ngồi bên cạnh ở mép giường, tay cẩn thận lùa tóc nàng sang một bên, vừa ngắm hắn vừa than thở: “Nương tử, xem nàng đã làm gì ta đây…”
Trong ý thức mơ màng, Miêu Miêu cảm thấy mình đang nằm trong lòng Huyết Phong, cánh môi khẽ cười, lẩm bẩm: “Tên yêu nghiệt…”
Tuy nhiên Miêu Miêu không hề biết rằng câu vừa thốt ra đã khiến kẻ bên cạnh rất kinh ngạc. Sắc mặt tối sầm và tái xám đi. Ngươi mắt trầm và thoảng qua nét đau thương khó tả.
‘Miêu nhi đang nghĩ tới ai sao? Yêu nghiệt là kẻ nào khiến nàng nhắc đến ngay cả khi đang ngủ?’
Mọi ưu phiền và tâm trí rối bời khiến đầu óc hắn trở nên tăm tối hơn, thế nhưng mọi thứ lập tức bay biến chỉ khi Miêu Miêu nói: “Phong… Phong…” Chỉ chờ có thế, hắn như được tiếp thêm sức mạnh lạ thường, trong lòng như rót một cốc đào ngọt lịm, dâng tràn một cõi ấm áp đến khắp tế bào.
Huyết Phong khẽ tiến lại gần, vụng trộm hít hà hương thơm toát từ người nàng, và không ai biết được là hắn đã rất nhớ nàng, nhớ tất cả... Miêu Miêu khẽ nhíu mày vì bị phá rối, nàng cảm giác như ai đó đang theo dõi, cơ thể nàng đang thoải mái đột ngột rơi vào lòng ngực của ai đó. Thật săn chắc và quen thuộc…
Có vẻ như Huyết Phong không có ý định để Miêu Miêu ngủ sâu hơn nữa, ánh ngươi lóe lên tia xảo quyệt, tà mị. Bạc môi vừa nhếch cười bí hiểm vừa di ngón tay theo làn môi dưới của nàng. Hắn nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, vừa âu yếm vừa chiếm đoạt, vừa tận hưởng vừa chiêm thêm dục sắc. Cánh môi bị cưỡng đoạt một cách bất ngờ, Huyết Phong đắm mình vào mật ngọt trong khoang miệng nàng, thật nóng bỏng và ngất ngây. Miêu Miêu nhất thời bị cướp mất hơi thở, và ý thức bảo vệ mình cuối cùng đã khiến nàng thức giấc, mở mắt.
“Ngươi…ngươi…” Miêu Miêu đã tỉnh, không ngoài dự kiến của hắn.
Huyết Phong miết nhẹ vành môi dưới rồi đùa giỡn với nó, nâng niu và say đắm. Để khiến Miêu Miêu chịu hợp tác với hắn, y càng mê muội thổi hơi nóng vào tai nàng thủ thỉ: “Ngoan đi… Ta đã rất nhớ nàng.”
Nàng như ngất trong câu nói đầy ám muội kia, thế nhưng nàng không thể nào đề phòng được nữa, tựa như một con thỏ lạc giữa bầy sói săn mồi. ‘Ôi Huyết Phong, ta cũng nhớ ngươi…” Nàng khó khăn trong nhịp thở thế thì sao có đủ hơi nói ra. Cánh tay vô thức đặt lên vai Huyết Phong ghì chặt.
Nhận được sự đồng ý Huyết Phong càng cao hứng ra sức thâm nhập địa bàn. Lưỡi hắn như chứa thuốc mê, ngọt mà say, thuần phục và điêu luyện hớp trọn linh khí của nàng. Cả hai dây dưa với nhau như một điệu nhạc tưởng chừng không bao giờ dứt, nồng nhiệt và cháy bỏng như ngọn lửa, vừa thư thái như ánh trăng soi rọi. Tư vị đầu tiên này, e là không chỉ Miêu Miêu mà Huyết Phong cũng không bao giờ quên.
Rời khỏi bạc môi ấy, nàng mới lấy lại hơi thở, đỏ mặt hỏi: “Lúc đó… tại sao ngươi giận ta?”
Không trả lời Miêu Miêu ngay, Huyết Phong vuốt cằm nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vì sao nàng lại giấu thân phận mình? Ta không đủ tin tưởng để nàng kể sao…”
Nàng lắc đầu phủ nhận: “Không hề. Ta chưa có dịp nói cùng ngươi chứ không có ý giấu ngươi chuyện này…” Miêu Miêu ngập ngừng hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại nhận ra ta là truyền nhân Thánh Y Cổ?”
Ngón tay không an phận của Huyết Phong tiếp tục càn rỡ, di theo viền môi dưới nàng mà nâng niu. Hắn gật đầu nói: “Cũng không có gì là lạ, ta nhận ra là do vũ khí nàng cầm trên tay lúc khai triển võ công... Trên chốn giang hồ này, ngoài môn phái Đoan gia ra thì không bất cứ ai có được nó, bởi Độc Chấn Lưu đó là thứ vũ khí độc nhất do y chế tạo ra. Biết được sự lợi hại của nó nên có rất nhiều người muốn đạt được tuy nhiên chưa một ai có thể đánh bại hai bậc sát thủ Đoan gia cả. Gần đây, võ lâm lại truyền tin Đoan gia đã có truyền nhân mới, mà chính nàng đang sở hữu Độc Chấn Lưu, nên ta nghĩ nàng là người kế vị Thánh Y CỔ tiếp theo.”
Miêu Miêu gật đầu hiểu ra, còn định nói gì đó nhưng bụng nàng đã biểu tình trước: “Ọt ọt…”
‘Ôi trời, ta thật muốn chôn mặt xuống hố cho rồi…’ Trong suy nghĩ của Miêu Miêu.
Huyết Phong cười ra tiếng, giở giọng châm chọc: “Nàng đói rồi sao? Nàng muốn ăn gì…”
Miêu Miêu ngây thơ, thật tình đáp: “Là gà, cá,… ưm… ưm…”
Đánh gãy lời nói của nàng, Huyết Phong lại một lần nữa xâm phạm “cấm địa”, cánh môi lại một lần nữa bị chèn ép, ủy khuất thốt lên: “Dừng… dừng…”
Hắn cười ma mãnh: “Trước khi để nàng no, ta cũng phải ăn một chút chứ nương tử.”
‘Tên yêu nghiệt đáng chết…” Nàng bất lực gào thét. Tay không khách khí liền húc một cái rõ đau vào bên hông Huyết Phong, có hiệu nghiệm, hắn lập tức giật mình rời khỏi môi nàng, sắc mặt ủy khuất như trẻ con bị cướp quà.
“Nương tử, nàng đúng là không biết thưởng thức…”
Mặt nàng đỏ gay vì nghẹn: “Ta… ta mới không cần. Mau tránh ra, ta cần đi ăn.”
Thấy nàng đã đi ra ngoài hắn cũng nhanh chóng lấy mặt nạ đeo vào. Thế đó, giờ “bữa ăn” nhẹ của Huyết Phong đã xong, bây giờ chỉ chờ nương tử ăn đúng nghĩa “bữa ăn” thôi.
.
Phía dưới tuy còn xôm xao nhưng mọi người đã nhanh chóng vào chỗ ngồi hết rồi, lúc này thức ăn đã được đem lên bày ra mỗi bàn. Thế nhưng, mọi thứ bỗng dưng bị ngưng trệ không phải vì hương thơm món ăn, mà là sự xuất hiện hiếm hoi của chủ thượng. Đó giờ không ai thấy người xuống sảnh nói chi là ngồi vào bàn ăn góp mặt, ngày hôm nay đúng là không có trăng đêm rồi. Tuy bất ngờ nhưng mọi người vẫn cúi chào: “Chủ thượng, phu nhân.”
Miêu Miêu ngại ngùng cười: “Không cần câu nệ, mọi người hãy tự nhiên đi.”
Tất cả đều kinh ngạc trước nàng, qua ngữ khí có thể đoán nàng là người rất có khí chất. Dám cướp lời chủ thượng đã là gan to lắm rồi, mọi người đồng loạt đổ dồn mắt nhìn về Huyết Phong, trong lòng thầm run rẫy không biết người có trách phạt không. Ngược lại, Huyết Phong còn gật đầu cười, giọng điệu ôn nhu vượt luôn mức bình thường: “Các ngươi cứ nghe theo lời phu nhân. Hảo, tất cả ngồi đi.“
Đùng. Cả xấp người run lạnh như có cơn rét vừa chạy dọc qua, sự thay đổi đột ngột của ngày hôm nay quả khiến mọi người đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Hi vọng là chuyển biến tốt.
“Đa tạ phu nhân và chủ thượng.”
Tinh Sát từ phía bếp đi lên, ánh mắt cũng cực kì to-hết-cỡ khi thấy Huyết Phong dưới sảnh, hắn lại gần ngập ngừng hỏi: “Chủ thượng…” muốn ăn ở đây?
Miêu Miêu khẽ nhướn mày nghĩ: “Bộ hắn xuống đây ăn là chuyện kinh thiên gì sao? Biểu cảm ngàn người như một…”
Ngoài trời những cơn gió nhè nhẹ thổi xào xạc tán lá, lâu lâu lại có tiếng rít khẽ qua cửa sổ, ở trên cao những đám mây xám đã kéo đến che lấp cả ánh sáng le lói của vầng trăng, những đợt gió bỗng dưng càng cuồn cuộn thổi mạnh hơn... Có phải chỉ là dấu hiệu đơn giản của một cơn mưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...