Thoáng chốc cả bốn thân ảnh đều có mặt tại phòng, Dịch Anh và Dịch San nóng ruột vì từ nãy chủ thượng cho người gọi họ đến nhưng từ nãy giờ vẫn không nói một câu nào. Điều đó càng làm cho Tinh Lâm và Tinh Sát đây cũng một phen hồi hộp không kém, rất ít khi bọn hắn nhìn thấy chủ thượng rơi vào bộ dạng như vậy, chẳng phải mọi việc đã tốt đẹp rồi sao? Vậy sao chủ thượng còn mang vẻ mặt tức tối như muốn sát người thế kia? Đợi một hồi lâu, cuối cùng Huyết Phong cũng lên tiếng: "Dịch Anh và Dịch San, hai ngươi có biết lý do tại sao Miêu nhi lại bất tỉnh không?"
Hai tỷ muội thoáng nhìn nhau rồi lắc đầu không biết.
Huyết Phong buông câu lạnh lùng: "Chính là Hoa Bỉ Ngạn. Chẳng lẽ hai ngươi không hề biết thứ này trong khoảng một thời gian nhất định sẽ tiết ra một loại độc tố rất nguy hiểm hay sao?"
Dịch Anh hoảng sợ nói: "Không thể nào, nó không phải đơn thuần là hình khắc thôi sao?"
"Nếu chỉ là hình khắc thì ta không kêu gọi các ngươi tới đây làm gì. Nói ta nghe, các ngươi biết Miêu nhi từ lúc nào? Lúc đó hai ngươi đã biết nàng có Hoa Bỉ Ngạn trên người chưa?" Sắc mặt hắn tối sầm khi biết được một mối họa đang ẩn mình mượn thể xác của Miêu Miêu mà đeo bám. Trông nhìn Hoa Bỉ Ngạn rất đẹp nhưng vốn dĩ đó là một con dao hai lưỡi, tuy đẹp nhưng rất độc, nó có thể giết chết thân chủ ngay tức khắc mà không kịp phòng bị.
Dịch San nhớ sư phụ của nàng chưa từng nhắc đến chuyện này, mặc dù không dám tin về lời của Huyết Phong nhưng trước sự tình khiến Miêu Miêu bị bất tỉnh lần này nàng chẳng thể nào tìm câu trả lời thỏa đáng. Nàng nói: "Thuộc hạ gặp được phu nhân và kết giao vào đúng 4 tháng trước, việc phát hiện trên người phu nhân có Hoa Bỉ Ngạn cũng chỉ mới đây khoảng 3 ngày trước."
Sau câu trả lời của Dịch San cả bầu không khí trong phòng càng trở nên căng thẳng thêm, Tinh Lâm và Tinh Sát thấy tất cả đều im lặng, bọn hắn vội đưa ra thắc mắc: "Nhưng mà... Hoa Bỉ Ngạnlà gì vậy?"
Cái này đúng là lựa không đúng thời điểm để hỏi thì lấy thố mà đựng răng là việc khó tránh. Quả nhiên ngay khi vừa hỏi xong bọn hắn liền được cái nhìn hết sức "ưu ái" từ Huyết Phong và hai người còn lại. Cú này làm bọn hắn giật thót của tim, có ai nói cho bọn họ đã nói sai điều gì không?
Huyết Phong nhìn về phía nữ nhân nằm trên giường, ánh mắt trở nên dịu đi rất nhiều, Miêu Miêu vừa rồi chẳng qua bị mạch máu co rút nhanh nên nhất thời đau nhức , bây giờ tình trạng nàng đã an toàn khiến tâm hắn cũng bớt lo hơn rồi.
"Ưm..."
Miêu Miêu chớp mắt nhìn xung quanh một lượt, bỗng thấy tất cả dường như có mặt đầy đủ ở đây, trong lòng thầm hiểu đã có chuyện nên nàng mới quay sang nói với Huyết Phong.
"Cho người lui hết đi, ngươi nên biết người cần được nghỉ ngơi cũng cần có không khí thở chứ..."
Huyết Phong ngay lập tức phất tay cho người lui ra. Đợi cánh cửa đóng lại hắn mới hạ giọng nói: "Tại sao nàng lại giấu ta?"
"Giấu? Giấu cái gì?" Đúng thật mà, nàng còn chẳng biết hắn đang nói đến cái mo gì sao mà trả lời.
Huyết Phong cố tình vạch vạt áo nàng xuống, chỉ vào đóa hoa mẫu đơn trên người nàng, cất giọng không hài lòng: "Miêu nhi, nói cho ta biết từ khi nào mà nàng có dấu ấn này?"
Miêu Miêu dần hiểu ra ý, nàng bình thản trả lời: "Ta không biết, từ nhỏ ta đã có nó trên người rồi."
Sắc mặt hắn càng ngày càng xấu đi, gân trên trán cũng nổi ẩn cả lên, Huyết Phong nghiến răng kìm nén nói: "Vậy nàng có biết sứ mệnh của nó là gì hay không?"
.
"Nói mau đi, hai người giải thích sao về Hoa Bỉ Ngạngì đó đi..."
Sau khi kéo cả bọn ra phía ngoài, bọn hắn lập tức bắt Dịch Anh và Dịch San giải thích mọi chuyện, cảm giác khi mà mọi người đều biết mà bản thân lại không biết chút gì thật sự rất khó chịu. Tinh Lâm và Tinh Sát cũng không ngoại lệ.
Dịch Anh ban đầu hơi chần chừ nhưng rồi cũng gật đầu thuật lại toàn bộ câu chuyện cho họ nghe. Bọn hắn lập tức không khỏi kinh ngạc, trên đời sao lại có sự trùng hợp đến tâm linh đến vậy? Họ bàng hoàng nhìn nhau miệng chữ O ngoác tận mang tai, liệu chủ thượng thật sự đang gặp may hay là số phận trêu ngươi đây?
"Khoan khoan, nếu lời của hai người nói đúng thì những đặc điểm để nhận dạng kẻ đó..." Tinh Lâm ngập ngừng với ý kiến của mình, nhưng cùng lúc Tinh Sát cũng gật đầu chắc chắn nói: "Chính là chủ thượng."
Lần này đến lượt Dịch Anh và Dịch San đông cứng cả người, hai nàng đang nghe thể loại truyện gì đây? Sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy?
"Chẳng biết họa hay phúc. dù đã tìm được người nhưng không thể nào chấp nhận được..." Tinh Lâm lắc đầu buồn chán.
Dịch San một bên lo lắng: "Nhưng .chủ thượng các người có chấp nhận sự thật này hay không? Người giải ấn cho hắn lại chính là nương tử của mình ngay cả khi phu nhân có thể..."
.
"Nàng có thể sẽ chết." Huyết Phong toát ra sát khí, hai hàng lông mày nhíu chặt vào mau thể hiện sự bất bình.
Miêu Miêu vẫn lấy làm bình tĩnh, nàng xoay đầu né tránh ánh mắt của hắn: "Dù sao Hoa Bỉ Ngạn cũng mang sứ mệnh phá phong ấn của ngươi mà. Nếu ngươi không thuận ý để ta giúp thì bằng không ta cũng sẽ chết nếu như không tìm được người kịp thời. Sự cố ta bị bất tỉnh ngày hôm nay đã là lời răn đe cho sinh mệnh của ta rồi."
"Có phải nàng biết ta là... nên ngay từ lần đầu gặp nhau không? Bởi vì điều đó nên nàng mới theo ta..." Giọng hắn thoang thoảng nỗi buồn.
"Không, ta biết được thân tính thật sự của ngươi chỉ mới vào đêm hôm qua thôi. Nhưng trước đó ta cũng đã nghi ngờ nhưng không ngờ mọi việc trùng hợp đến khó tin."
Nghe thế, ngươi mắt huyết đồng hóa chốc nóng giận như lửa đốt, Huyết Phong đưa tay gì chặt bả vai nàng, bạc môi khẽ run run: "Nữ nhân ngu ngốc, sẽ rất nguy hiểm nếu nàng giãi phong ấn, ta không thể nhìn nàng chết vì lợi ích bản thân ta được. Để thân nàng an toàn dù phải chịu đựng hình dạng gớm ghiếc này cả đời ta cũng không một lời trách móc."
Nghe được những lời hắn nói nàng càng động lòng lung lay, nhưng dù có cãi hắn và nàng không thể nào chối bỏ được số phận đã định. Nàng lắc đầu nói: "Có như thế ta cũng sẽ chết thôi, chi bằng ngươi để ta giải thoát giúp ngươi còn hơn..."
"Nàng còn nói nữa ta sẽ cắt lưỡi nàng ngay lập tức."
Nói năng với nàng thà hắn tâm sự với mình còn hơn, nàng trăm ngàn lần chẳng lẽ cũng không hiểu tâm ý của hắn hay sao? Huyết Phong buông thõng hai tay, hắn ngồi cạnh giường tựa đầu nàng kề sát lồng ngực mình, cất giọng ôn nhu: "Ta sẽ tìm cách giúp nàng, nghe nói có một loại thuốc có thể giải độc tố này, vì vậy nàng hãy tin ta... Đừng vô tâm nhắc những lời này với ta nữa..."
Huyết Phong sẽ uất hận mà chết nếu như hắn đánh mất nàng. Đối với hắn, được giải phong ấn và thoát khỏi lời nguyền ấy không gì vui sướng bằng nhưng đem nó đi cân với Miêu Miêu thì cho hắn cả đời chịu như thế hắn cũng không đem nàng trao đổi.
Miêu Miêu lặng thinh, nàng biết bây giờ cả hai đều vướng mắc vào lưới tình nên chưa thể chấp nhận được hiện thực "đổi mạng" này. Nàng cũng sợ và thấy bất công cho số phận mình lắm, sống đến hai mươi năm trời rồi chui về cổ đại thực hiện một sứ mệnh đã định rồi chết ở đó. Nghe tới thôi đã thấy đắng lòng rồi.
"Huyết Phong... đến một ngày nào đó nhất định ngươi sẽ hối hận." Miêu Miêu rúc đầu vào ngực, tham lam ngửi lấy mùi hương từ hắn. Xác minh luôn, đây là hành động kỳ quặc nhất mà nàng từng làm.
"Không đâu." Giọng nói chắc nịch khẳng định không tha đổi từ nay về sau. Ánh mắt hắn cũng chấp chứa sự sủng nịnh và cưng chiều với nữ nhân của mình. Huyết Phong nhếch cười nhẹ, khẽ đẩy ngón tay đưa gương mặt mình đối diện rồi nhướn người đặt lên cánh môi nàng một nụ hôn chậm rãi, không là cuồng bá chiếm đoạt, chỉ là sự ma xát giữa hai bờ môi đang khao khát quấn lấy nhau, nụ hôn kéo dài giống như là sự hứa hẹn mãi mãi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...