Bên này Tiêu Thái âm thầm khoe khoang tay nghề của nương tử hắn, hai người nói chuyện, dứt khoát hấp mấy cái bánh chưng lên vừa ăn vừa nói chuyện.
Một bên khác, Phó Nguyệt mang tặng cho nhà trưởng thôn trước rồi lại đi tìm Thôi Phúc.
Tôn Thế Xuân cùng mấy đứa con trai ra quán, hôm nay chỉ có một mình Thôi Phúc ở nhà làm việc, không ngờ là Phó Nguyệt lại mang bánh trưng tới cho bọn họ. Với tấm lòng này, nàng ấy rất vui vẻ.
“Nhà ta cũng gói, sao có thể nhận của nhà muội chứ, mau mang về!” Thôi Phúc vừa từ chối đẩy cái giỏ của Phó Nguyệt, vừa nhét thêm mấy cái bánh trưng nhân đậu thập cẩm và bánh trưng nhân lòng đỏ trứng muối mà nhà mình làm vào giỏ của nàng.
Phó Nguyệt cười ngăn lại Thôi Phúc: “Tẩu tử, tẩu không lấy của ta, sao còn đòi ta phải nhận lại chứ. Nếu không thì như này, hai nhà chúng ta coi như trao đổi khẩu vị đi.”
Thôi Phúc nhìn tình cảnh hiện tại, cũng buông tay mỉm cười.
Hai người ngồi xuống nói chuyện phiếm một lát, Thôi Phúc còn muốn giữ Phó Nguyệt ở nhà dùng cơm.
Phó Nguyệt uyển chuyển từ chối, nói trong nhà còn có A Giản đang chờ.
Tiễn Phó Nguyệt đi, Thôi Phúc tiếp tục dọn dẹp việc nhà, cắt cỏ cho heo ăn. Chờ đến khi trời tối mịt mới bừng tỉnh cơm chiều vẫn chưa làm.
Trong nhà có ba người nam nhân khỏe mạnh, bận rộn cả một ngày không chịu được đói, chờ đến khi nàng vội vàng về đến nhà, ba người trong nhà đã mang bánh trưng đi hấp ăn.
Đại nhi tử Tôn Khải Lực ăn bánh chưng nhân thịt, cắn hai ngụm liền hết, liền khen ngon! Lại chọn một cái khác từ đ ĩa tiếp tục ăn.
Tiểu nhi tử Tôn Khải Tráng ăn bánh chưng nhân mứt táo, vị ngọt cũng không tồi. Nhưng ngửi được mùi thịt, lại thấy ca ca mình ăn đến mãn nguyện như vậy, không nhịn được thò lại gần cắn một ngụm to.
Hắn nếm thử một ngụm, không nhịn được mà trừng to mắt hổ lên, hóa ra bánh chưng nhân thịt là mùi vị này sao! Nạc mỡ đan xen, béo ngậy đến thú vị, còn thơm nữa!
Tôn Khải Lực thấy bánh chưng bị ngoạm mất hơn một nửa, ghét bỏ mà đẩy đệ đệ đang còn muốn há miệng to cắn thêm miếng nữa: “Tự mình không biết bóc cái mới ra ăn sao?”
Tôn Khải Tráng lập tức ăn xong cái bánh trong tay, sau đó duỗi tay đi chọn lựa bánh trong đ ĩa.
Thấy nương trở về, Tôn Khải Lực nhấc bánh chưng thịt trong tay lên hỏi: “Nương, đây là nhà ai cho đó, ăn ngon thật. Năm nay nhà ta cũng gói bánh chưng thịt đi.”
“Nương tử của Tiêu Thái đưa tới. Thực sự ăn ngon như vậy sao?”
Tôn Khải Tráng vội vàng ăn, chỉ gật gật đầu phụ họa.
Tôn Khải Lực: “Nương, còn nữa không?”
“Chỉ có một giỏ đó thôi, người ta có lòng tốt tặng một ít, sao có thể ăn xong còn muốn tới cửa đòi thêm chứ?!”
Nghe Thôi Phúc nói như vậy, mấy người nhà họ Tôn lập tức hoãn lại tốc độ, từ từ thưởng thức hương vị.
Thứ ngon ăn xong thì sẽ chẳng còn nữa.
Tôn gia vừa ăn vừa luyến tiếc, ngược lại Tiêu gia không rảnh lo đến bánh chưng ngon tuyệt hảo này.
Hiện tại Tiêu Giản dồn toàn bộ tâm trí ở đ ĩa điểm tâm mà tẩu tử lấy ra từ lò nướng kia.
Mỗi người đều chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, tất cả đều rất tinh tế và ngon miệng.
Mỗi ngày ngâm mình trong mùi thơm ngào ngạt này, cậu bé cảm thấy chính mình như con chuột rớt vào trong lu gạo, đúng là ngày tháng của thần tiên!
Phó Nguyệt thử nghiệm làm từng món điểm tâm, dự bị ngày Đoan Ngọ đi vào thành thì mang đi cho Lý Đình ở tiệm vải.
Lý nương tử là nhân vật đi nhiều hiểu rộng, có lẽ cũng biết không ít đồ tốt.
Phó Nguyệt tự tay làm điểm tâm, hơn hẳn người khác bởi tấm lòng và ý tưởng mới.
Về phương diện khác, nàng cũng muốn cho Lý Đình nếm thử trước, mượn ván cầu này mà đề cử điểm tâm nhà mình bán cho Uông đại công tử đang tìm khắp thành thọ lễ mới lạ.
Uông gia cũng coi như là thế gia ở bản địa này, mấy đời nối tiếp nhau kinh doanh, mạng lưới quan hệ rộng rãi. Nếu có thể mượn cơ hội này tuyên truyền danh tiếng điểm tâm trước, ngày sau mở cửa hàng cũng không cần phát sầu vì chuyện khách khứa nữa.
Phó Nguyệt tin rằng, chỉ cần hưởng qua điểm tâm nhà nàng, khách hàng sẽ quay lại.
Thêu thùa, điểm tâm, hai việc bận rộn khiến Phó Nguyệt xoay lòng vòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...