Phó Nguyệt: “Ta đến xem có cái gì ta có thể phụ một chút được không?”
Nhìn thấy Phó Nguyệt tới phòng bếp, Thôi Đào Nhi buông việc trong tay ra, nhiệt tình mà đón nàng vào: “Phó Nguyệt muội muội sao lại tới đây? Trong phòng bếp này có nhiều khói, muội ngồi ở trên nhà chờ là được rồi.”
“Bọn họ đang ở đó nói chuyện phiếm, ta nghe chẳng thấy thú vị, đến xem phụ các tẩu một chút.” Phó Nguyệt cười đi vào “Vương nhị tẩu đang cán sợi mì sao?”
Vương Thục cười gật đầu: “Làm chén mì trường thọ cho bà bà.”
Thôi Đào Nhi tiếp lời nói: “Haiz, tay nghề nấu cơm của Thục Nhi khéo, ta kém muội ấy, chỉ có thể làm trợ thủ cho muội ấy. Chẳng bì được với các tiểu nương tử trẻ tuổi khéo léo như các muội.”
Phó Nguyệt đáp: “Tẩu tử đừng nói như vậy, tẩu cũng không hơn nhiều tuổi chúng ta mà.”
Ba người nói nói cười cười, nói chuyện kéo gần khoảng cách lẫn nhau, không lâu sau, bọn họ đã xưng hô thân mật hơn một chút.
Phó Nguyệt giúp đỡ Thôi Đào Nhi rửa rau, Thôi Đào Nhi thấy nàng hiền lành hào phóng, liền trò chuyện với Phó Nguyệt mấy chuyện linh tinh hai ngày qua.
“Tiểu Nguyệt à, nghe nói ngày hôm trước Thôi biểu cô lại tới cửa làm phiền bọn muội à?”
Phó Nguyệt mím môi, im lặng.
Chuyện đã qua, người muốn biết cũng đã biết, trong lòng mọi người đều có thể phân rõ thị phi, ai đúng ai sai đương nhiên cũng rõ ràng. Nếu nàng còn bàn tán dò xét khắp nơi sau lưng, những lời ấy truyền ra ngoài thì có thể người nào nhiều chuyện lại nói là lỗi của bọn họ.
Rốt cuộc bên kia có thân phận là trưởng bối, triều Lý lại cọi trọng đạo hiếu.
Cho nên nếu không thể một chiêu mất mạng, giải quyết hoàn toàn triệt để nhà Thôi Hạnh Hoa phiền toái kia thì Phó Nguyệt vẫn nên nhẫn nhịn để chu toàn mọi việc, chờ đợi thời cơ mấu chốt đến.
Thôi Đào Nhi thấy nàng không mở miệng, khuôn mặt lộ vẻ khó xử, nghĩ nàng mềm lòng liền an ủi nàng: “Ta nói chứ, muội cũng đừng sợ. Ba năm trước đây phân nhà chính là cha chồng ta cùng đám trưởng lão trong tộc chủ trì chứng kiến, Thôi biểu cô là người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, bà ấy cũng chỉ dám đến cửa tống tiền, muội cứ cương quyết lên một chút là được.”
Nói xong, nhớ tới chuyện của Thôi Hạnh Hoa mấy năm nay ở trong thôn, Thôi Đào Nhi cười chia sẻ chuyện phiếm với Phó Nguyệt: “Trong thôn chúng ta họ Thôi có đông người, huynh đệ tỷ muội của nhà đẻ Thôi biểu cô cũng không ít, nhưng những bà thúc, tẩu tử nhà bà ấy cũng không dễ chọc. Thôi biểu cô vừa kén chọn lại lắm lời, không chỉ có nhà muội, nhà mẹ đẻ của bà ấy cũng bị bà ấy tống tiền, đã thấy bà ấy phiền phức lắm rồi.”
“Nương! Nương! con đói!” Trong phòng đang nói chuyện, bọn nhỏ đã thi nhau chạy tới.
Thôi Đào Nhi dừng lại câu chuyện, đỡ lấy bé gái đang chạy loạng choạng theo ca ca, hỏi con trai lớn của mình: “Gia gia con và cha đã về chưa? Mọi người đến đông đủ thì chúng ta sẽ ăn cơm.”
Đại Ngưu: “Nãi nãi nói sắp về rồi.”
Thôi Đào Nhi nhìn sắc trời, thấy đúng là không còn sớm nữa, xoay người dặn dò bọn nhỏ: “Vậy thì lập tức ăn cơm. Thấy cả đám các con chơi mồ hôi đầy đầu rồi, đừng chạy nhảy lung tung nữa, đi rửa tay hết đi.”
Vì thế Đại Ngưu lại dẫn theo các đệ đệ, muội muội chạy đi rửa tay.
Phó Nguyệt lau qua mồ hôi cho Tiêu Giản, bảo cậu bé đi cùng bọn họ.
Nhìn thấy Phó Nguyệt vừa mới ngồi xổm xuống nhẹ nhàng tỉ mỉ lau mồ hôi cho Tiêu Giản, Thôi Đào Nhi thật sự cảm thấy Tiêu Thái cưới được nương tử này vừa đẹp người vừa đẹp nết, nhị đệ muội nói không sai chút nào.
Thấy bọn nhỏ đã chạy xa, Thôi Đào Nhi ghé sát vào Phó Nguyệt, mắt ngó xuống bụng nàng, ý bảo: “Tiểu Nguyệt thích con nít à, bọn muội thành thân cũng hơn một tháng rồi, thấy thân thể Tiêu Thái rất khỏe mạnh, có phải muội đã có hay không?”
Vương Thục ở bên cạnh cũng nghe được, nhỏ giọng phì cười, cũng nhìn về phía bụng nàng.
Phó Nguyệt:?
Nữ nhân đã kết hôn đều trò chuyện cởi mở như vậy sao?
Vành tai Phó Nguyệt từ từ ửng đỏ, xấu hổ ảo não mà mở miệng: “Tẩu tử! Còn sớm mà!”
Mới thành hôn một tháng, Phó Nguyệt vẫn chưa kịp suy xét đến chuyện có con. Hơn nữa trong nhà có Tiêu Giản, cũng được nuôi như con trai trong nhà, niềm vui nuôi trẻ con nàng đã cảm nhận được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...