Xuyên Không Về Cổ Đại Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Thôi Hạnh Hoa cố nặn ra một nụ cười trên gương mặt, Phó Nguyệt nhìn thấy mà nổi da gà, nàng lặng lẽ dịch lui ghế nhỏ về phía sau.

Không đợi Phó Nguyệt trả lời, Thôi Hạnh Hoa túm Tiêu Điềm ở bên cạnh qua, chỉ bận tâm tới lời nói của chính mình: “Nghe nói tay nghề thêu thùa của ngươi không tồi, vậy ngươi dạy Tiểu Điềm của chúng ta. Tiểu Điềm nhà chúng ta rất thông minh đâu, đảm bảo dạy một lần là sẽ nhớ.”

Nghe nương nàng nói, Tiêu Điềm kiêu ngạo ưỡn thẳng sống lưng, dường như có thể dạy một người thông minh như nàng chính là cái phúc của Phó Nguyệt vậy.

Phó Nguyệt nhìn bộ dáng thản nhiên này của hai mẹ con, âm thầm cười nhạo.

Phó Nguyệt nói: “Muốn học thêu thùa, các ngươi có mang theo kim chỉ cùng vải dệt không?”

Thôi Hạnh Hoa tới cửa với hai bàn tay trắng, làm sao có thể tự mình mang đồ vật lại đây chứ.


“Trong rổ kia của ngươi không phải có sao, cứ cho Tiểu Điềm nhà ta dùng trước. Chờ ngươi dạy Tiểu Điềm biết thêu, để Tiểu Điềm kiếm lời bạc trả lại cho ngươi là được.”

Đây là bạch lang muốn tay không ăn của người nha!

Thấy Phó Nguyệt tiếp tục thêu cái khăn nhỏ trên tay không hé răng, không để ý tới, Thôi Hạnh Hoa nóng nảy, không kịp chờ đợi, trực tiếp ra tay lấy kim và vải lẻ trong rổ thêu của Phó Nguyệt, nhét vào tay Tiêu Điềm.

“Ngươi xem ngươi kìa, sao lại nhỏ mọn như vậy, không phải nói là dùng tạm kim chỉ của ngươi trước hay sao, sau này sẽ trả lại ngươi. Đây là muội muội nhà chồng ngươi, ngươi có hiểu chuyện hay không?”

Phó Nguyệt cười khẩy nói: “Nhưng mẹ chồng ta chỉ sinh hai người là Tiêu Thái và Tiêu Giản, ta không biết bà ấy sinh ra một khuê nữ lúc nào!”

Tiêu Điềm túm vải lẻ trong tay, trợn trừng mắt, nàng không muốn trở thành khuê nữ của quỷ đoản mệnh kia dù chỉ trong chốc lát.

Phó Nguyệt: “Tạm thời không nói đến nguyên liệu và kim chỉ nữa. Từ xưa đến nay bái sư học nghề đều phải dập dầu bưng trà cho sự phụ, sống bên cạnh sư phụ đổ nước quét rác, chịu thương chịu khó hầu hạ dăm ba năm…”

“Ngươi nằm mơ!” Phó Nguyệt còn chưa nói xong, Tiêu Điềm đã đứng lên, ném kim chỉ trong tay vào người Phó Nguyệt.

“Muốn ta dập đầu với ngươi, ngươi chờ kiếp sau đi!” Tiêu Điềm tức giận đến mức xoay người một vòng, ngẫm lại cảm thấy vẫn thiệt thòi, lại tiến lên chỉ vào Phó Nguyệt nói: “Kiếp sau cũng đừng nghĩ!”


Ban đầu Tiêu Giản nghe được tiếng vang liền tỉnh, trốn tránh ở căn phòng phía tây không đi ra, cậu bé không muốn gặp bá mẫu xấu xa này.

Lúc này thấy tỷ tỷ xấu xa hung dữ mà chỉ vào Phó Nguyệt, còn muốn tiến lên, cậu bé vội vàng chạy ra, đẩy Tiêu Điềm ra che chắn trước mặt Phó Nguyệt: “Không cho các ngươi bắt nạt tẩu tử ta!”

Tiêu Điềm không lưu ý, bị cậu bé đẩy khiến cả người lảo đảo, Thôi Hạnh Hoa duỗi tay đỡ khuê nữ của bà.

“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta bắt nạt người, là Phó Nguyệt đang bắt nạt ta!” Tiêu Điềm vừa phản bác, vừa muốn đẩy người lại.

Tiêu Giản: “Chính là ngươi! Cả hai mắt ta đều thấy! Các ngươi tới cửa muốn bắt nạt người!”

Thôi Hạnh Hoa: “Thằng nhãi ma ốm nói cái rắm gì đấy! Chuyện của người lớn cút sang một bên đi.”

Tiêu Giản: “Ta không đi! Trước kia các ngươi tới bắt nạt ta cùng ca ca ta, hiện tại còn muốn bắt nạt tẩu tử ta. Hu hu hu……”


Thời gian này thân thể Tiêu Giản được an dưỡng đã khỏe mạnh, lúc này phảng phất như một con ghé con không sợ gì hết, vừa lớn tiếng phản bác mẹ con Thôi Hạnh Hoa, vừa lại bị trường hợp này mà nhớ đến những lần bị ức hiếp trước kia, uất ức mà tự bật khóc.

Từ phía sau, Phó Nguyệt vội vàng ôm lấy Tiêu Giản khóc lóc nhưng không chịu lùi bước lại, nhẹ giọng dỗ dành cậu bé: “Tẩu tử không sao, A Giản đừng khóc nhé.”

Thôi Hạnh Hoa nhìn khuê nữ dậm chân làm ầm ĩ cùng Tiêu Giản lớn tiếng kêu khóc, tức giận đến mức đầu bốc hỏa.

Đang yên lành bàn chuyện học nghề kiếm tiền, sao lại biến thành cái dạng này chứ?

Đều do ma ốm xúi quẩy cùng Phó Nguyệt không biết điều này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui