Phó Nguyệt đứng ở bên ngoài tiệm vải Lý Ký, nhìn về phía sạp trà ở bên tay trái.
Trên sạp có hai, ba người bốc vác đang ngồi uống trà nghỉ chân. Ông lão bán trà thì đang thu dọn chén trà trên bàn.
Tiêu Thái đi đâu rồi?
Phó Nguyệt mang theo tay nải trong tay, nhìn quanh bốn phía một vòng, cũng không hề nhìn thấy bóng dáng cao lớn sừng sững quen thuộc kia đâu.
Nàng dịch bước chân sang góc bên phải, nhường lối đi trước mặt cửa hàng cho khách khứa đi vào.
Phó Nguyệt chờ đến mức tần ngần và sốt ruột, nàng không biết Tiêu Thái đi đâu, cũng không biết chính mình nên đi tìm kiếm ở chỗ nào, chỉ có thể đứng ngay tại chỗ chờ…
Một lát sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân hơi dồn dập.
Phó Nguyệt tưởng nàng lại chặn đường, liền nhường đường một lần nữa. Nhưng tiếng bước chân lại ngừng ở sau lưng nàng.
“Nương tử à!”
Một giọng nói nam nhân trầm thấp vang lên sau lưng nàng.
Phó Nguyệt đột nhiên xoay người.
Tiêu Thái đưa một cái hộp nhỏ đến trước mặt nàng, khuôn mặt chín chắn mày kiếm mắt sáng khó nén nổi nụ cười thật thà: “Mau mở ra nhìn xem!”
Vẻ mặt của Phó Nguyệt thờ ơ, không để ý tới đồ vật mà hắn đưa qua, trầm giọng hỏi: “Chàng đi đâu thế?”
“Ta…… Ta đợi một lát thấy nàng vẫn chưa đi ra, liền tới cửa hàng trang sức ở cách vách chọn mua cho nàng một cây trâm……” Thấy Phó Nguyệt giống như đang nổi giận, Tiêu Thái liền thấp thỏm không yên.
Từ lúc thành thân tới nay, Tiêu Thái chưa bao giờ thấy bộ dáng Phó Nguyệt trầm mặt tức giận.
Lúc này, bàn tay mà hắn đưa ra lúc đầu đã vì sợ sệt mà buông xuống.
“Chẳng phải chúng ta đã hẹn nhau rồi, chàng ngồi ở sạp trà kia chờ ta cơ mà?” Nhìn Tiêu Thái thu lại nụ cười, nét mặt hơi bối rối và sợ hãi, Phó Nguyệt đ è xuống cơn nóng giận vì lo lắng mà bộc phát của nàng.
Bọn họ cũng chỉ vừa thành thân sinh sống cùng nhau, thái độ và thói quen sinh hoạt của hai người không thể trùng khớp với nhau ngay được, khó tránh khỏi sẽ có mâu thuẫn.
Không thể chỉ tức giận, cần phải giải thích cho nhau hiểu.
Phó Nguyệt tự nhủ bình ổn tâm lý cho chính mình, hít thở sâu cho vơi giận.
“Ta…… Ta ở cửa hàng trang sức cũng lưu ý cửa hàng thêu này, thấy nàng đi ra, ta liền lập tức tính tiền rồi quay lại.” Tiêu Thái giải thích.
“Khi ta ra đây không nhìn thấy chàng ở chỗ đã hẹn, ta sẽ sốt ruột!” Phó Nguyệt nói rõ nguyên nhân làm chính mình tức giận.
Tiêu Thái trịnh trọng đánh giá cảm xúc của Phó Nguyệt, thấy nàng lo lắng đến mức cái trán cũng toát ra mồ hôi.
Hắn cất cái hộp ở tay phải vào trong cái giỏ mang theo bên người, lấy ra cái khăn mà Phó Nguyệt làm cho hắn, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng, đồng thời thành khẩn mà cúi đầu nhận lỗi:
“Nương tử à, ta sai rồi! Lần sau ta sẽ chú ý, nàng đừng tức giận nữa.”
Thấy Tiêu Thái hạ mình dỗ dành nàng, thái độ nhận lỗi ổn thỏa, Phó Nguyệt hoàn toàn không tức giận được nữa.
Nàng bước hai bước đến gần Tiêu Thái, hơi hơi dựa vào lòng hắn, ngửa đầu lên để Tiêu Thái thuận tiện giúp nàng lau mồ hôi.
Phó Nguyệt cất giọng mềm mại, nửa làm nũng nửa oán giận nói: “Chàng không biết, vừa rồi khi không tìm thấy chàng, ta lo lắng! Chàng đổi lại là chàng xem, nếu ta đồng ý với chàng sẽ đợi chàng, nhưng đột nhiên chàng không thấy ta nữa, chàng có lo lắng không?”
Nếu không tìm ra Phó Nguyệt, Tiêu Thái nghĩ, hắn nhất định sẽ phát điên mất!
Tiêu Thái lại thấp giọng nói xin lỗi một lần nữa: “Nguyệt Nhi, ta thật sự sai rồi. Về sau ta sẽ không rời đi nửa bước, sẽ ngồi yên tại chỗ chờ nàng! Chuyện đã đồng ý với nàng ta chắc chắn sẽ làm được!”
“Được rồi, A Thái ca, vậy chúng ta thỏa thuận thế nhé, nếu sau này chúng ta có hẹn nhau trước hoặc rời đi, cũng phải chờ tại chỗ nha!”
Tiêu Thái gật đầu đồng ý.
Bỏ việc này sang một bên và không tức giận nữa, Phó Nguyệt tiếp nhận cái hộp nhỏ lại, đồng thời đem tay nải trong tay đưa cho Tiêu Thái.
Tiêu Thái tiếp nhận tay nải, thấy hơi nặng một chút liền hiểu đây là tiền mà Phó Nguyệt bán thêu phẩm kiếm được.
Hắn ăn ý mà nhét tay nải vào trong rổ, không nhắc đến chuyện tiền bạc ở bên ngoài.
“Để ta nhìn xem A Thái ca mua cái trâm gì nào!” Phó Nguyệt tràn đầy hứng thú mà mở hộp ra, một cái trâm bạc hiện ra ở trước mắt.
Trên đầu cái trâm khắc một đóa hoa nở rộ, trên đó treo hai viên lục lạc bằng bạc.
Nhỏ nhắn và đáng yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...