Xuyên Không Về Cổ Đại Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Trước mắt Lý Ký là lựa chọn tốt nhất mà nàng có thể tiếp xúc được.

Sau lưng dựa vào Lý gia ở Giang Nam, có cửa hàng ở các nơi dưới triều Lý, cũng có năng lực thâu tóm các thế lực.

Nghe nàng có dự định về một nghề nghiệp khác, Lý Đình yên lòng, càng nhiệt tình hơn: “Vậy sao! Không ngờ Tiểu Nguyệt không những có tay nghề thêu lợi hại, còn có tay nghề làm đồ ăn ngon nha! Vậy thì tỷ tỷ hi vọng quán ăn của muội khai trương đại cát!”

“Mượn lời hay ý đẹp của ngài. Hoan nghênh ngày sau Đình tỷ tới ủng hộ nữa đó.”

Kết thúc việc dò xét lẫn nhau, sau khi quyết định ra hợp tác ban đầu, hai người lại thương lượng công việc hợp tác một lần nữa.

Vì có kỹ thuật thêu mới, nên việc gửi đồ thêu hai mặt rồi chia lợi nhuận theo tỷ lệ cũng được tiếp nhận xong.

“Thêu hai mặt của Tiểu Nguyệt cứ yên tâm đặt ở cửa hàng này của tỷ tỷ.” Lý Đình đồng ý chia bảy ba phần, “Thật khéo quá, Uông phủ đang muốn tổ chức đại thọ 50 tuổi cho lão thái thái, đại thiếu gia của Uông Gia dạo gần đây đang muốn mua một bình phong chúc thọ thêu hai mặt. Không biết Tiểu Nguyệt có hứng thú hay không?”


Mượn hoa hiến phật.

Lúc trước khi Uông Gia đại thiếu gia tìm tranh thêu hai mặt khắp thành, Lý Đình còn tiếc nuối, nếu đặt hàng từ Giang Nam vừa làm vừa vận chuyển lại đây chắc chắn sẽ không kịp.

Vừa vặn lúc này giới thiệu cơ hội cho Phó Nguyệt.

Phó Nguyệt: “Không biết khi nào thì đến ngày mừng thọ của Uông lão phu nhân?”

“Cuối tháng 5. Tiểu Nguyệt xem có kịp không?”

Chỉ còn một tháng rưỡi, Phó Nguyệt tính toán tốc độ thêu của chính mình, nếu tranh thủ thêu vội thì cũng kịp.

“Vậy để ta thử xem.” Phó Nguyệt đồng ý.

Thêu hai mặt giá cao, nàng đã tính toán đường đi nước bước của thêu hai mặt theo yêu cầu sau này. Như vậy lúc rảnh rỗi thì có thể làm những chuyện khác.

Thấy Phó Nguyệt đồng ý, Lý Đình mừng rỡ mà nói: “Muội cứ yên tâm, ta sẽ chuẩn bị tơ lụa, chỉ vàng, khung gỗ cho muội. Đại thiếu gia của Uông Gia phát ngôn hơi phóng đại, muốn chi hàng nghìn lượng vàng để mua được bảo bối! Với tay nghề của Tiểu Nguyệt, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

“Vậy thì làm phiền Đình tỷ lo lắng chuẩn bị trước.” Phó Nguyệt cũng không phải là loại người chỉ muốn hưởng lợi không của người khác: “Chi phí về nguyên liệu thì đợi đến sau này lấy được thù lao thì khấu trừ nhé.”. Ngôn Tình Trọng Sinh

Hiểu ý của Phó Nguyệt, việc hợp tác thêu hai mặt này là sau khi khấu trừ chi phí nguyên liệu, lãi ròng sẽ được chia thành bảy ba phần.

Đương nhiên Lý Đình không có ý kiến gì, vì thêu chữ thập, bà đã dự định sẽ gánh vác toàn bộ chi phí cho nguyên liệu này. Hiện tại Phó Nguyệt chủ động mở miệng, Lý Đình liền sảng khoái đồng ý.


“Thêu hai mặt ta đã quyết định như vậy rồi, không biết ‘thêu chữ thập’ cần chuẩn bị loại vải vóc nào?” Quyết định xong chuyện thêu hai mặt, Lý Đình vội vàng không nhịn được mà dò hỏi công việc thêu chữ thập.

“Chất liệu vải vóc kỳ thật thuộc loại thông dụng, chẳng qua loại thêu này sử dụng cách thức thêu đặc thù, cần vải bông và vải lanh thuộc loại cứng là tốt nhất, sợi tơ dệt dọc và ngang cần phải để lại kẽ hở, đan thành hình các ô vuông…”

Phó Nguyệt tỉ mỉ mô tả loại vải cần dùng để thêu chữ thập, Lý Đình nghe xong cảm thấy hơi mông lung một chút.

Loại vải dệt này chưa bao giờ nghe nói đến, không hổ là kỹ thuật thêu mới chưa xuất hiện.

Bà tỉ mỉ mà nhớ kỹ yêu cầu của Phó Nguyệt, sau đó lại thuật lại một lần, sau khi thẩm tra đối chiếu với Phó Nguyệt không có nhầm lẫn gì mới nhẹ nhàng thở phào: “Tiểu Nguyệt muội yên tâm, ta sẽ phái người đi tìm loại vải vóc mà muội muốn. Có tin tức sẽ nói cho muội trước tiên.”

“Có tin tức thì Đình tỷ nhờ người đi tới thôn An Bình tìm Tiêu Thái là được. Đó là nhà chồng của ta.”

“Không thành vấn đề.” Nói chuyện xong xuôi, chỉ còn một vấn đề cuối cùng quan trọng nhất là lợi ích phân phối của thêu chữ thập.

“Vậy về khoản tiền lời, Tiểu Nguyệt có ý tưởng gì?”


Phó Nguyệt suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn chưa thấy tận mắt, Lý Đình vẫn là hơi nghi ngờ một chút: “Chờ thành phẩm xuất hiện, chúng ta lại bàn về chuyện này sau.”

“Vậy cũng được!”

Lấy cớ đàm phán hợp tác thành công, Lý Đình nhiệt tình muốn mời Phó Nguyệt giữa trưa đi tiệm ăn dùng cơm.

Nhớ tới Tiêu Thái còn chờ ở bên ngoài, Phó Nguyệt uyển chuyển từ chối.

Nhìn nét mặt của Phó Nguyệt, Lý Đình không kiên trì thuyết phục nữa, thân thiết mà kéo Phó Nguyệt, tự mình tiễn nàng ra khỏi cửa hàng.

“Hai ngày nữa, ta chuẩn bị xong bình phong chúc thọ thì sẽ sai người đưa đến nhà muội nha.”

“Được. Cửa hàng đông người, ngài bận rộn, không cần tự mình đi đưa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui