Xuyên Không Về Cổ Đại Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê
Lý Đình nâng cái chén lên, che lại mà uống một ngụm, không nói một lời. Mi mắt cụp xuống che giấu con ngươi đang chuyển động của bà, lộ ra một chút khôn khéo.
Ngay lúc này, bầu không khí yên tĩnh lại sốt ruột bất chợt bao trùm khắp gian phòng.
Giang Nam cách Thạch Châu hơi xa một chút, vận chuyển hàng hóa qua lại cần một khoảng thời gian không ngắn.
Nếu có thể có thêm nguồn cung cấp tranh thêu hai mặt thì đương nhiên quá tốt, sau này thái thái và các tiểu thư trong phủ thành cần thêu phẩm loại gì thì có thể kịp thời tìm Phó Nguyệt làm. Danh tiếng của tiệm vải Lý Ký cũng có thể dựa vào điều này mà được nâng lên cao hơn.
Nhưng nếu chỉ gửi bán…… thì ích lợi trung gian kiếm được quá ít, cho nên có thể bỏ qua.
Trong lúc nhất thời, Lý Đình do dự.
Đợi trong chốc lát, Phó Nguyệt thấy Lý Đình vẫn đang suy tư mà chưa cất lời từ chối. Thấy thời gian đã qua được một lúc lâu, nàng lại ném ra một miếng mồi khác.
“Đình tỷ, kỳ thật chỗ của ta còn có một loại kỹ thuật thêu chưa xuất hiện trên thị trường.”
Lý Đình mở to mắt ngẩng đầu!
Phó Nguyệt tiếp tục thong thả ung dung giới thiệu: “Tên kỹ thuật thêu này là ‘thêu chữ thập’, chỉ cần được chuyên gia dạy dỗ trong thời gian ngắn thì có thể nắm giữ hàng loạt cách thức, độc lập hoàn thiện, cho dù là phu nhân chưa bao giờ tiếp xúc với thêu thùa cũng có thể học được dễ dàng.”
Hàng loạt! Dễ học! Kỹ thuật mới!
Lời nói nhẹ nhàng nhã nhặn của Phó Nguyệt làm Lý Đình như nuốt từng chữ một, mở ra tương lai xán lạn.
Nếu Phó Nguyệt nói thật, vậy thì bà tuyệt đối có thể mượn điều này để tiến thêm một bước, ở Lý gia cũng có thể trở thành người hết sức quan trọng.
Nhưng trong thiên hạ đâu có bữa cơm nào miễn phí!
Lý Đình chậm rãi thả lỏng cơ thể đang căng thẳng của mình, một lần nữa dựa lưng vào ghế nói: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, trong tay Tiểu Nguyệt nắm giữ biện pháp thêu lợi hại này, nói vậy cũng có thể phát huy nó với công dụng lớn hơn nữa phải không.”
Phó Nguyệt nghịch ngợm cười khẽ với Lý Đình: “Thế nên chẳng phải ta đang tìm tới Đình tỷ sao!”
Khói thuốc súng như ẩn như hiện được Phó Nguyệt xua tan đi, bầu không khí chung quanh lại nhẹ nhàng xuống một lần nữa.
Phó Nguyệt nói tiếp: “Cách thêu chữ thập này, học rất đơn giản, chất liệu được sử dụng cũng đa dạng, chẳng qua là trước mắt ta vẫn chưa gặp được vải vóc thích hợp. Nếu Đình tỷ có hứng thú, còn phải làm phiền ngài lưu ý giúp ta nữa đó.”
Kỳ ngộ đưa tới cửa chẳng lẽ lại để nó chạy vuột mất hay sao?
Lý Đình không ngốc, ngược lại, sau khi bà lấy chồng vẫn có thể cầm quyền, một mình chèo chống tiệm vải Lý Ký, tất có dũng khí và trí tuệ hơn xa người thường.
Lý Đình thân thiết kéo bàn tay nhỏ của Phó Nguyệt qua, nhiệt tình ôm đồm nói: “Chuyên này muội đừng lo lắng, chỉ cần muội nói cho ta muội muốn vải dệt gì, vải vóc từ bắc xuống nam ở triều Lý này, thậm chí là ở ngoài biên quan, Lý gia đều có thể tìm về cho muội!”
“Chẳng qua là, Tiểu Nguyệt không muốn tự mình mở một tiệm vải và xưởng thêu sao?”
Lý Đình vẫn hơi nghi ngờ một chút.
Phó Nguyệt nói: “Có thể hợp tác với Đình tỷ cùng nhau thu lợi thì ta sẽ bớt lo được rất nhiều chuyện! Về phần cửa hàng ta cũng sẽ mở, chẳng qua về sau có lẽ ta sẽ mở một cửa hàng bán đồ ăn.”
Thật sự Phó Nguyệt có kỹ thuật thêu mới lạ, nhưng một mình mở xưởng thêu không dễ dàng chút nào.
Mở cửa hàng thêu chỉ dựa vào một mình nàng chắc chắn không ổn, cần phải tuyển các tú nương khác. Mà thêu chữ thập cũng cần tuyển phu nhân chuyên môn để huấn luyện. Đây đều chuyện hao tâm tổn sức.
Hơn nữa bởi vì thêu chữ thập đơn giản dễ làm, một khi đưa ra thị trường sẽ nhanh chóng bị bắt chước. Việc này chủ yếu là có thể nhanh chóng kiếm được một khoản tiền, dựa vào giá cả rẻ, loại hình mới lạ mà ban đầu có thể nhanh chóng mở rộng. Một khi thị trường bão hòa, ưu thế mà nó sở hữu sẽ nhanh chóng bị mất đi, kế tiếp sẽ giống như thêu phẩm bình thường mà thôi.
Cho nên nàng cần hợp tác với những cửa hàng đã có sẵn và có quầy hàng ở khắp mọi nơi ở triều Lý này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...