Bên trái cửa hàng có cái sạp trà, Tiêu Thái chỉ vào chỗ đó ý bảo Phó Nguyệt: “Vậy ta ngồi ở trên cái sạp kia chờ nàng nhé, nàng cứ chọn từ từ, không vội.”
Tiêu Thái dứt lời, sau khi nhìn Phó Nguyệt đi vào cửa hàng, hắn cũng mang theo giỏ ngồi lên sạp trà, gọi một ly trà lớn từ ông lão bán sạp trà này, nhìn về phía tiệm vải từ phía xa.
**
Tại tiệm vải Lý Ký, Phó Nguyệt đi vào cửa hàng, cuối cùng xuyên qua đám người nhìn thấy bà chủ Lý nương tử.
Lúc này, Lý nương tử đang đứng ở trước mặt một đại thẩm, nắm một cuộc vải thật dài giới thiệu.
Người nhà nông mua một cuộn vải sẽ chọn lựa hết sức kỹ càng và cẩn thận, Lý nương tử nhẹ nhàng kiên nhẫn mà giải thích nghi vấn của bọn họ.
Thấy bóng dáng bận rộn của Lý nương tử, Phó Nguyệt cũng không tiến lên quấy rầy nữa. Nàng chậm rãi đi dạo xem kỹ những vật trang trí và đồ thêu phẩm của cửa hàng.
Phần lớn là khăn tay phổ thông, hoa lụa, túi tiền, trang phục v..v.
Ở bên hông cửa hàng có bày một bình phong cao từ sàn lên trần, cho dù mọi người đi ngang qua đều sẽ theo bản năng cách xa một chút.
Hết cách rồi, thật sự là bề mặt cái bình phong này nhìn giá trị hết sức xa xỉ.
Trên bình phong thêu những khóm mẫu đơn tươi đẹp màu đỏ tươi đang nở rộ, cánh hoa nhìn rõ ràng, hình dáng khác nhau. Bình phong được gắn trong khung gỗ cẩm lai, rất lộng lẫy và đẹp mắt, không giống vật phàm.
Phó Nguyệt đi vào tinh tế quan sát trên bình phong đường kim mũi chỉ thêu hoa mẫu đơn, chặt chẽ vững chắc. Chờ đến khi nàng vòng ra phía sau quan sát mới phát hiện, cái này thế mà cũng dùng cách thêu hai mặt.
“Tiểu nương tử coi trọng món trấn bảo của cửa hàng ta sao?” Lý Đình vừa thoát thân khỏi đám người kia liền nhìn thấy một vị tiểu nương tử xinh đẹp quen mắt đang xem bình phong này, sau khi uống ngụm nước liền tiến lên tiếp đãi.
“Bình phong này là do Lý gia, một gia tộc dệt may lớn từ Giang Nam vận chuyển lại đây. Dùng gỗ sưa làm khung kết hợp với tay nghề thêu hai mặt độc nhất vô nhị của Lý gia, giá 88 lượng bạc, cũng là một mặt hàng tốt để làm quà tặng.” Lý Đình tỉ mỉ giới thiệu kỹ càng.
“Kỹ thuật thêu này đúng là không tầm thường, hôm nay vinh hạnh được thưởng thức đồ thêu phẩm này.” Phó Nguyệt cổ động.
Chung quy lại Lý Đình cũng không trông mong vào tiểu nương tử này có thể mua đồ trấn bảo của tiệm nhà bà. Bà giới thiệu thứ này, không chỉ để làm thỏa sự hứng thú của Phó Nguyệt, mà còn nói cho những người ở chung quanh nghe, tiện thể quảng bá danh tiếng của cửa hàng Lý Ký ở Giang Nam nhà bọn họ.
“Cửa hàng nhà ta có đầy đủ mọi chủng loại, tiểu nương tử cũng có thể nhìn xem có thấy hứng thú với những đồ thêu phẩm khác hay không.”
“Kể ra cũng không vội mua, chỗ ta có một ít đồ do tự tay ta thêu, không biết bà chủ Lý có thời gian để xem qua hay không.
Phó Nguyệt lắc lắc cái tay nải nhỏ trên tay.
Biết ý đồ của nàng đến, Lý Đình cũng không từ chối.
“Tiểu Hà, ta có việc đi ra hậu viện một chuyến, ngươi trông coi một chút.” Lý nương tử dặn dò nương tử quản sự cửa hàng xong, xoay người dẫn Phó Nguyệt đi đến hậu viện.
Phía tiền sảnh của tiệm vải Lý Ký rất lớn, phía sau sương phòng của hậu viện cũng không nhỏ.
Phó Nguyệt đi theo Lý nương tử vào gian phòng, khi đi ngang qua cửa nhà ở còn có thể nhìn thấy bên trong có một số tú nương ngồi thêu thùa.
Các tú nương nhìn thấy chủ nhân dẫn theo một vị tiểu nương tử trẻ tuổi xinh đẹp tiến vào cũng tò mò ngẩng đầu lên nhìn vài lần.
Sau lưng tiệm vải Lý Ký dựa vào gia tộc kinh doanh buôn bán vải lụa lớn ở Giang Nam, Lý nương tử lại là cô nương dòng bên của Lý gia, sau khi gả đến Thạch Châu thì bắt đầu kinh doanh cửa hàng này.
Bà sẽ vận chuyển vải vóc, đồ thêu phẩm tinh xảo từ Giang Nam tới đây, cũng sẽ chuyển sợi tơ, vải vóc đặc biệt từ Thạch Châu trở về. Lý gia dựa vào hình thức vận chuyển ở triều Lý, do đó nắm trong tay nguồn cung hàng rất đa dạng.
Cho nên cửa hàng của Lý Đình cũng thu mua thêu phẩm hàng năm.
Phó Nguyệt lấy ra bốn bộ túi tiền, khăn, hoa lụa ra trước.
Lý Đình quét mắt liếc một cái, không nhịn được mà buông cái ly trà trong tay xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...