Xuyên Không Về Cổ Đại Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Cảm thấy chỗ đầu gối dần dần có một làn hơi ấm dần dần lan tỏa, Tiêu Thái tìm một đề tài khác dời đi lực chú ý của Phó Nguyệt.

“Ta sẽ đốc thúc tiểu tử Tiêu Giản kia đọc sách, chờ đến khi đệ ấy trúng cử vào kinh đi thi, chúng ta đi theo đệ ấy, nàng cũng có thể đến thăm bạn phải không?”

Phó Nguyệt cười khúc khích, Tiêu Giản mà biết ý định trong lòng của đại ca thì sẽ khóc thét cho mà xem…

“Chàng đừng tạo áp lực lớn như vậy cho A Giản!” Phó Nguyệt hy vọng Tiêu Giản có thể thông qua học hành mà hiểu lý lẽ, biết chữ, nhưng cũng không muốn đệ ấy trở thành một người “vô dụng” chỉ biết cắm đầu vào học và thi thố khoa cử, không đụng tay chân đến lao động sản xuất.

“Được, nghe lời nương tử của ta hết! Vậy cứ mặc kệ đệ ấy có hứng làm gì thì làm, chỉ cần lớn lên có thể trở thành một nam tử hán là ta đã mãn nguyện rồi.” Tiêu Thái nâng đầu Phó Nguyệt lên, nhẹ nhàng trao một nụ hôn lên trên trán nàng.

Gió mát thổi qua hai bóng người dựa vào nhau trong viện, đưa lời nói của hai người truyền ra ngoài cửa. Tiêu Giản chơi một hồi khiến cả người mồ hôi nhễ nhại liền chạy về nhà, lúc này đang dựa lưng vào cửa viện, ngửa đầu nhìn đám mây bồng bềnh trên không trung, lặng lẽ ôm chặt sa bàn trong ngực.

Chàng thiếu niên đưa ra một tín niệm vững chắc mà chỉ một mình cậu bé nghe được: A Giản sẽ chăm chỉ học tập, thi được vào kinh thành, mang tẩu tử tìm bạn bè mà tẩu ấy quan tâm!


Buổi tối, Phó Nguyệt không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc cũng làm xong hai bộ trang phục.

Quần áo màu trắng được làm áo lót và vớ, màu xám đậm làm áo khoác ngoài và quần mặc bên ngoài.

Khi làm y phục, Phó Nguyệt thuận tay thêu hình mấy cây trúc xanh ở áo khoác ngoài của Tiêu Thái, còn của Tiêu Giản lại thêu một con gà con dễ thương.

“Lại đây, lại đây, mặc vào ta nhìn xem, có chỗ nào không vừa để ta còn sửa lại.” Phó Nguyệt cầm quần áo đưa cho hai huynh đệ để bọn họ mặc thử.

Sau khi Tiêu Giản mặc vào, nhìn thấy chỗ góc áo có con gà con đáng yêu, mừng rỡ đến mức liên tục vuốt v e, nắm góc áo cho ca ca và tẩu tử xem: “Xem này! Con gà con! Con gà con này thật đáng yêu!”

Phó Nguyệt c ởi quần áo của Tiêu Thái ra, sửa lại chỗ eo lưng của hắn, cười nhìn Tiêu Giản chạy tới chạy lui hoan hô làm ầm ĩ cả lên.

Sau khi rửa mặt về phòng, Phó Nguyệt nằm xuống, đợi một lúc lâu không thấy Tiêu Thái tới.

Nàng tò mò vén rèm màn lên gọi: “A Thái ca?”

Chỉ thấy dưới ánh đèn, Tiêu Thái đang gấp gọn gàng ngăn nắp bộ độ mới.

???

Đêm muộn còn không ngủ mà đi gấp quần áo làm gì đây?


“A Thái ca, chàng làm gì thế? Quần áo để ở trên ghế nhỏ dưới cuối giường là được, để ngày mai tiện lấy mặc.” Đêm đã khuya, Phó Nguyệt nhẹ nhàng tựa vào đầu giường, hơi giơ tay che miệng ngáp một cái.

“Nàng cứ ngủ trước đi, ta sắp gập xong rồi.” Tiêu Thái không ngừng động tác trên tay, trầm mặc một lát rồi lại mở miệng: “Không mặc.”

Không mặc? Phó Nguyệt nghi hoặc.

“Sao lại không mặc vậy?”

“Quần áo đẹp. Hàng năm ta đi ngược về xuôi, mặc khiến nó bị bẩn mất.”

“Bẩn thì giặt. Quần áo làm ra chính là cho chàng mặc mà. Nếu chàng không mặc thì chẳng phải bao công sức vất vả của ta đều uổng phí hết hay sao? Về sau ta còn làm quần áo cho chàng mặc nữa mà? Sao chàng lại không mặc……” Phó Nguyệt dở khóc dở cười.

Tiêu Thái sáng rực mắt lên tràn đầy phấn chấn mà nhìn về phía Phó Nguyệt, trong giọng nói chứa đầy vui sướng khôn xiết: “Nàng lại làm quần áo cho ta nữa sao?”

Phó Nguyệt đi xuống giường, lấy quần áo trong tay hắn đặt sang một bên, “Đương nhiên rồi, chàng không mặc đồ ta làm thì còn muốn mặc đồ của ai làm cho?!”


Tay nghề của Phó Nguyệt khéo, nàng rất vui lòng làm quần áo cho người nhà mặc, nhìn thấy quần áo do chính mình tự tay làm đã phụ trợ cho Tiêu Thái trở nên phong thần tuấn lãng, nàng cũng có cảm giác tự hào. Coi như đang trải nghiệm thú vui chơi game thời trang nuôi con gái ở thời hiện đại, đương nhiên ở nơi này nàng nuôi chồng.

Phó Nguyệt vì suy nghĩ của chính mình mà buồn cười đến mức cong cong mi mắt, nàng chọc chọc Tiêu Thái: “Đừng lăn tăn với vấn đề quần áo nữa.”

Tiêu Thái gật gật đầu, một lần nữa cầm lấy quần áo, đặt chúng ngay ngắn vào trong cái hòm.

Phó Nguyệt ngạc nhiên: “Ta sẽ còn làm quần áo cho chàng mà, chàng đừng cất đi không mặc nhé.”

Tiêu Thái quay đầu lại cười khờ khạo “Ta để ở đó trước đã, hai ngày nữa đến thanh minh thì ta sẽ mặc.”

Xoay người, Tiêu Thái ôm ngang bế Phó Nguyệt lên, vừa đi vừa nói: “Ta muốn mặc quần áo mới, mang theo nương tử mới cho cha mẹ nhìn thấy ngày tháng tốt đẹp của ta!”

Khi Phó Nguyệt được Tiêu Thái bế vào giường, đặt xuống đệm chăn mềm mại không kìm được mà ngẫm nghĩ: Hai huynh đệ nhà này thật giống nhau! Đáng yêu giống nhau!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui