Trong miệng Thôi Hạnh Hoa còn hùng hùng hổ hổ: “Tiểu tiện nhân ngươi chờ đấy, chờ ta nói cho Tiêu Thái, để hắn xử lý ngươi.”
Phó Nguyệt khoanh cánh tay lại, lạnh nhạt mà nhìn về phía bà ta.
Trong phòng bếp còn có người đó!
Thôi Hạnh Hoa sắp đẩy cửa phòng bếp ra, lòng tràn đầy vui mừng, bà đã nghĩ kỹ rồi, trực tiếp lấy thịt rồi đi. Trước kia bà ta thường qua đây lấy đồ vật nhà hắn, Tiêu Thái cũng không hé răng một lời. Chính là tiểu tiện nhân này chắn cửa làm hỏng chuyện tốt của bà.
Mắt thấy sắp giành phần thắng, cửa phòng bếp đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người cao lớn sừng sững chặn cửa phòng bếp.
Là Tôn Trường Minh!
Nhìn thân thể trầm mặc chắc nịch của ông ta, trên mắt vết sẹo dữ tợn, Thôi Hạnh Hoa không nhịn được sợ tới mức dừng bước chân lại, run lẩy bẩy…
Sao Tôn Trường Minh lại ở chỗ này?
Lời đối thoại vừa rồi ở trong viện, người trong nhà đều nghe thấy.
Tôn Trường Minh cất giọng âm trầm: “Thôi Hạnh Hoa, còn muốn làm ầm ĩ lên sao? Có phải Tiêu Cường lại ngứa da muốn ăn đòn hay không?”
Nghe thấy ông ta nói câu này, Thôi Hạnh Hoa liền toát mồ hôi hột.
Nếu nói trong thôn này, đám người Thôi Hạnh Hoa bọn họ sợ ai, thì đó chính là Tôn Trường Minh. Tôn Trường Minh vốn tính cách quái gở, mang theo vết thương trở lại thôn làng liền trực tiếp lên trên núi ở, ít thân cận với người khác.
Hơn nữa ba năm trước, Tiêu Thái đi lên núi săn thú, bà mang theo con trai và con gái đến Tiêu gia trực tiếp lấy con mồi mà Tiêu Thái để ở nhà. Lúc bọn họ thu dọn xong đang muốn đi thì ma ốm Tiêu Giản kia ngồi dưới đất cứ khóc mãi, bất chợt gặp Tôn Trường Minh tới đây.
Tôn Trường Minh thấy rõ tình cảnh trong nhà, không nói hai lời, nắm Tiêu Đại Bảo đi. Tiêu Đại Bảo giãy giụa khóc lớn trong tay Tôn Trường Minh, Thôi Hạnh Hoa cũng vội vàng mang con gái đuổi theo, muốn cứu con trai.
Tôn Trường Minh xách Tiêu Đại Bảo đi tới bờ ruộng, tìm được Tiêu Cường, sau khi ném Tiêu Đại Bảo xuống, túm lấy Tiêu Cường kéo lê một mạch tới trước mộ cha mẹ Tiêu Thái.
Ông ta quá khỏe, Tiêu Cường bị ông ta kéo lê một mạch đã đầu váng mắt hoa, sau khi bị ném tới trước mộ đệ đệ Tiêu Thư lại bị ăn hai cú đấm. Tôn Trường Minh vừa đánh vừa hỏi: “Ngươi vẫn là người sao? Để mặc vợ con trong nhà bắt nạt con nít vài tuổi sao? Tới đây, ở trước mặt ngươi đệ đệ nói rõ ràng những chuyện tốt mà ngươi làm đi!”
Tiêu Cường bị đánh đến mức thở thoi thóp, luôn miệng nói “Không dám! Không dám!” Thôi Hạnh Hoa và đám con cái cũng ở bên cạnh gào khóc, nhưng không dám tiến lên.
Cuối cùng vẫn là đám người dân trong thôn đang vây xem chuyện cãi cọ ồn ào thấy nếu đánh người tiếp thì không được, mới mời trưởng thôn cùng đám trưởng lão trong họ của thôn, ngăn Tôn Trường Minh đang tức giận lại.
Đồng thời cũng bắt cả nhà Tiêu Cường bảo đảm không được bắt nạt hai huynh đệ Tiêu gia.
Từ đây, Thôi Hạnh Hoa cũng kiềm chế bản thân một chút, ngẫu nhiên mới chiếm lợi. Tiêu Thái vì Tiêu Giản, cũng không muốn tranh chấp cùng bọn họ, cho hai ba thứ vặt vãnh rồi đuổi đi cho xong chuyện.
Nghĩ đến trận đòn kia, Thôi Hạnh Hoa lập tức cảm thấy cả người đều đau đớn.
“Còn chưa cút?!” Tôn Trường Minh hét to một tiếng.
Thôi Hạnh Hoa bị hoảng sợ, hai chân nhũn ra, vội vàng lao ra cửa viện. Khi đi ngang qua Phó Nguyệt còn gân cổ lên buông lời hung ác: “Chờ Tiêu Thái trở về, xem hắn có bỏ ngươi hay không!”
“Đừng nghe bà điên kia nói bậy. Tiêu Thái sẽ không nghe lời bà ta.” Tôn Trường Minh giải thích thay đồ đệ.
“Sư phụ, ta biết.” Phó Nguyệt nghĩ đến bộ dạng chạy chối chế.t của Thôi Hạnh Hoa kia liền muốn cười.
“Biết cái gì?” Tiêu Thái đưa đồ xong vừa hay đang vội vàng trở về.
“Chàng đã trở lại rồi. Có người nói chàng bỏ ta thì phải.” Phó Nguyệt trêu chọc hắn.
Tiêu Thái vẻ mặt nghiêm nghị lại nôn nóng mà nắm lấy tay Phó Nguyệt: “Ta sẽ không bỏ nàng! Ta…… Ta sao có thể bỏ nàng chứ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...