“Con không vất vả. Mỗi ngày nghe tiếng nói ngọt ngào mùi sữa của con bé, tạo ra bao nhiêu chuyện vui, con đều hi vọng thời gian có thể trôi chậm lại một chút, có thể luôn thấy nó vô lo vô nghĩ như vậy.”
Tề Đồng khẽ mím môi, niềm vui dâng lên trong mắt. Có mẫu thân nào mà không muốn thấy nhi nữ có thể luôn vô lo vô nghĩ đâu chứ.
Tuy vậy, dù sao thì đứa trẻ vẫn phải lớn lên, lớn hơn chút há chẳng phải sẽ náo nhiệt hơn sao.
Bà xoay người lại hỏi Phó Nguyệt: “Từ khi A Thái trở về, ta thầy khí sắc của con ngày một tốt hơn, nhưng vẫn định kỳ gọi người bắt mạch phải không?”
Gương mặt Chung nương tử cũng mang vẻ ôn hòa, cười cười nhìn nàng.
Đây là nhân quả nhãn tiền sao? Trước đó không lâu, nàng còn trêu ghẹo Triệu Vân Liên, giờ lại bị công chúa trêu ghẹo.
Phó Nguyệt chớp chớp mắt, hai tai đỏ ửng, đáp lại sự quan tâm của Tề Đồng: “Tinh thần luôn thư thái, thân thể cũng hoàn hảo, vẫn định kỳ mời người bắt mạch thăm khám, mọi thứ đều ổn. Công chúa, xin người cứ yên lòng.”
Vẫn tốt như trước, không có gì thay đổi, nhưng vẫn chưa có tin vui.
Tề Đồng không nhịn được bèn khuyên nhủ trực tiếp: “Hiện giờ A Thái đã trở về, những ngày sau này cũng sẽ được yên ổn. Nhu Nhu chỉ có một mình cũng cô đơn phải không? Tuổi của con đang vừa hợp, hãy cho con bé thêm một đệ đệ hoặc muội muội, chẳng phải là càng vui vẻ hơn sao?”
Nhu Nhu là đứa trẻ ngoan, nhưng nay Tiêu Thái đã mang hàm nhị phẩm mà chưa có nam tử. Lúc trước vì chiến sự phải chia lìa nên không có cách nào, nhưng sau này mà không có nam tử không chừng sẽ có những lời đàm tiếu!
Trong ba điều bất hiếu thì không có nhi tử nối dõi là nặng nhất, nhà nào cũng đều xem trọng việc truyền thừa. Đó cũng là Tề Đồng nhiệt tình suy xét giúp Phó Nguyệt nên mới khuyên nàng nhanh chóng hoài thai, sinh nam tử ổn định hậu trạch cho Tiêu Thái.
Phó Nguyệt trùng mắt xuống, hóa ra công chúa muốn nói chuyện này sao.
Có Nhu Nhu chơi đùa bên mình, Phó Nguyệt đã thỏa mãn rồi. Tuy nhớ tới cơn đau lúc sinh nở khiến nàng vẫn còn thầm sợ hãi, nhưng nếu thực sự phải vậy thì nàng sẽ cắn răng sinh tiếp.
Cho nên đối với việc con cái, kỳ thực nàng mang một tâm thế tùy ý, làm hay không đều được.
Phó Nguyệt nhỏ giọng nói: “Việc con cái không phải nói có liền có, hãy chờ duyên phận vậy.”
Tề Đồng cũng nghĩ đến việc mình trải qua năm đó nên gật đầu, chuyện này đúng là phải xem ý trời, một số việc cưỡng cầu cũng không được.
“Nhưng ta thấy con chăm sóc hài tử rất tốt, Nhu Nhu không phải hoạt bát khỏe mạnh sao. Hai người đang hợp tuổi, thêm cho Nhu Nhu mấy đệ đệ, sau này nó ra ngoài có huynh đệ chống lưng, kẻ khác cũng không dám khinh nhờn.”
Phó Nguyệt nghĩ đến việc Tiêu Giản và Diệp Thiên Trung cưng chiều bánh bao nhỏ Nhu Nhu nên nở nụ cười: “Không cần đệ đệ, hiện giờ có đám tiểu thúc thúc chống lưng cho, nó đã làm ầm trời lên rồi.”
Tề Đồng cũng bị nàng chọc cười, bèn đánh nhẹ nàng một cái: “Nha đầu này, đã biết ta không phải nói chuyện đó rồi mà!”
“Ây da, con sai rồi, công chúa tha mạng.” Phó Nguyệt giả ý xin tha.
Tề Đồng: “Hãy ghi nhớ những điều ta nói, đúng là không thể ép được ngươi mà.”
“Dạ, dạ, dạ, xin nhớ kỹ, nhớ kỹ.”
Trong lòng Phó Nguyệt hiểu rõ ý của công chúa. Thực sự bà cũng vì suy xét cho nàng nên mới thúc giục chuyện sinh nở này thôi.
Bà cũng không bắt buộc chuyện con cái, có thì sinh, nếu không có thì trông nom Nhu Nhu bà cũng vui lòng.
Tuy vậy, vì Nhu Nhu là nữ nhi nên không thể truyền thừa hương hỏa Tiêu gia, cần phải có thêm một nam nhi mới được. Vì thế mà trong lòng Phó Nguyệt lại hơi không thoải mái.
Nàng nghĩ cho dù là nữ nhi, chỉ cần Nhu Nhu bằng lòng, nàng có thể kế thừa cho Nhu Nhu mọi thứ. Nó là nữ nhi thì có làm sao? Chắc chắn sẽ không thua kém nam hài tử việc gì!
Phó Nguyệt cười đồng ý với Tề Đồng nhưng lại chuẩn bị sẽ hỏi Tiêu Thái nghĩ sao về việc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...