Diệp Thiên Linh vội vã chạy tới Minh Ngọc Đường, bản thân còn chưa vào nhà đã vội vàng cất tiếng hỏi trước: “Nương! thân thể nương sao rồi?” Vén mành lên rồi tiến vào, nhìn thấy tình cảnh ở bên trong, nàng nhất thời hơi mơ hồ một chút.
Tề Đồng ngồi ngay ngắn ở chính đường, nét mặt căng thẳng, biểu tẩu Phó Nguyệt ngồi ở bên cạnh, trong phòng chỉ có một mình Chung nương tử được giữ lại để hầu hạ.
“Đã trở lại rồi à? Trên đường vẫn mạnh khỏe chứ?” Tề Đồng cười gượng, vẫy vẫy tay gọi nữ nhi tới.
Diệp Thiên Linh nắm lấy tay nương mình, đi đến trước người Tề Đồng ngó trái ngó phải.
“Nương! Con vẫn khỏe, thế còn người thì sao, thân thể hiện tại như thế nào? Sao không nằm nghỉ ngơi an dưỡng thân thể mà lại ngồi ở chỗ này?”
Tề Đồng lôi kéo nữ nhi đang xoắn xuýt quanh mình ngồi xuống bên cạnh, trấn an nói: “Thân thể ta không gặp chuyện gì to tát cả, con đừng lo.”
Không có chuyện gì? Diệp Thiên Linh nghi hoặc xoay người nhìn về phía Chung Tình.
Chung Tình gật gật đầu với tiểu thư, xác nhận công chúa khoẻ mạnh.
“Thế mà nương làm con sợ muốn chế.t.” Diệp Thiên Linh vỗ vỗ ngực, xua tan hết mọi lo lắng suốt cả quãng đường vừa rồi. Nàng ôm lấy cánh tay Tề Đồng, lười nhác dựa ở đầu vai bà, nhỏ giọng hờn trách giống như khi còn nhỏ: “Sao tự dưng nương lấy cớ như vậy làm con sợ.”
“Nương biết không, nghe được tin thân thể nương không khỏe, con lập tức mang theo người trở về gấp, đồ vật vẫn để lại cho đám nha hoàn ở phía sau thu dọn, chỉ có mỗi bà mẫu (mẹ chồng) đi cùng con trở về thôi đó.”
“Đúng rồi, bà mẫu con cũng muốn trở về thăm ngài, lần này bà tới, toàn bộ các nữ quyến ở Đoan Minh Hầu phủ đi ra ngoài tránh nóng cũng đều trở lại. Có lẽ chỉ cần hai ba ngày nữa là có thể đến Vân Kinh.”
Cả lực lượng hùng hậu như vậy di chuyển, kết quả chỉ vì một lời nói dối thân thể không khỏe mà ảnh hưởng, tưởng tượng đến việc này, Diệp Thiên Linh bất chợt cảm thấy xấu hổ.
Tề Đồng nhẹ nhàng vỗ về gương mặt xinh đẹp nõn nà của nữ nhi mình, vừa vui mừng vì tấm lòng hiếu thảo của nàng, vừa thương xót mấy ngày qua nàng bôn ba vất vả.
Thấy bộ dáng nàng thiếu ngủ, đáy mắt hơi thâm quầng, Tề Đồng do dự nói: “Gọi con trở về đương nhiên là có việc. Thấy con tiều tụy như thế, dọc đường đi không ngủ an ổn phải không? Nếu không con cứ về viện của con nghỉ ngơi một chút trước đã, ngày mai chúng ta nói sau.”
Diệp Thiên Linh ngồi thẳng thân thể lên, cau mày: “Nương, có chuyện gì nương cứ nói thẳng đi. Che giấu thế này, chỉ sợ con không ngủ được.”
Thà đau một lần rồi thôi.
Tề Đồng ngẩng đầu nhìn về phía Chung Tình, Chung Tình liền trình mảnh giấy điều tra lên cho Diệp Thiên Linh xem.
“Đây là cái gì?” Diệp Thiên Linh tiếp nhận lật xem.
Phó Nguyệt yên lặng mà nâng chén trà lên uống một ngụm.
Phòng trong im ắng, chỉ còn dư lại tiếng động của trang giấy khi bị lật.
Diệp Thiên Linh xem qua lần thứ nhất tựa như không có phản ứng gì, khi xem lại đến lần thứ hai thì tay run run.
Chờ đến lần thứ ba, không chỉ có mỗi đôi tay nàng run rẩy, cả thân thể cũng hơi hơi phát run.
“Thôi được rồi, đừng nhìn nữa.” Tề Đồng nhíu mày đoạt mấy trang giấy vò lại rồi ném sang một bên, vòng tay ôm nữ nhi vào trong ngực.
“Đây không phải là thật, nương, nương nói cho con chuyện này không phải là thật đi.” Diệp Thiên Linh lẩm bẩm trong tiếng khóc nghẹn.
Giọng nàng không cao, nhưng ba nữ nhân trong phòng đều nghe rành mạch.
Hốc mắt Chung Tình ửng đỏ, ngoảnh đầu sang một bên.
Tề Đồng vuốt vuốt theo làn tóc của nữ nhi, trầm giọng nói: “Thiên Linh, không cần phải trốn tránh. Giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng. Là thật, chính mắt biểu tẩu con trông thấy hắn đi tới khu chợ phía tây.”
Diệp Thiên Linh từ trong ngực Tề Đồng nhìn về phía Phó Nguyệt, đáy mắt ửng đỏ chứa đầy nước mắt trong suốt, nàng chậm rãi mở miệng nói: “Biểu tẩu, tẩu nói cho muội, chính mắt tẩu nhìn thấy hắn sao?”
Phó Nguyệt mím môi, cụp mắt gật gật đầu.
“Nương!” Tề Đồng bổ nhào vào trong ngực Tề Đồng khóc không thành tiếng: “Hắn gạt con! Dương Hiền Tư gạt con!”
“Hu hu hu…… Hắn…… sao hắn lại có thể đối xử với con như thế……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...