Thần sắc Chung Tình lập tức trở nên lạnh lẽo, hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ lướt qua đầu bà.
"Nô tỳ nhớ kỹ, tạ ơn biểu thiếu phu nhân nhắc nhở." Chung Tình cung kính quỳ gối thi lễ với Phó Nguyệt.
Trước viện truyền đến tiếng nói chuyện của đám người công chúa và Nhu Nhu.
Phó Nguyệt nhẹ giọng nói: "Việc này ta hỏi thăm cũng không biết là có đúng không, còn phải làm phiền Chung nương tử phái người đi xem xét rõ ràng. Nếu chỉ là một lời đồn vô căn cứ thì thôi, cũng đỡ khiến công chúa phải phiền lòng."
"Nô tỳ đã biết, ta sẽ cùng Ngô quản gia điều tra chuyện này cho rõ ràng rồi mới bẩm báo chi tiết cho công chúa." Chung Tình đã đi theo hầu hạ bên người Tề Đồng nhiều năm, nói thẳng ra, bà đã sớm xem tiểu thư công tử của quý phủ là con cháu nhà mình mà yêu thương.
Nếu đại công tử phủ Đoan Minh Hầu thật sự hồ đồ, phạm phải sai lầm, việc này quyết không thể cho qua, phủ Dũng Nghị Công phải vì tiểu thư mà đòi lại công đạo.
Phó Nguyệt gật đầu, đi ra: "Công chúa đã tới rồi, chúng ta cũng mau đi ra thôi."
Giữa phòng, Nhu Nhu đang chơi trốn tìm cùng với các tiểu nha hoàn, lắc lư thân mình chạy trốn.
Tề Đồng ngồi ở một bên, đôi mắt hiền từ nhìn đứa nhỏ, thường nhắc nhở các nàng chạy chậm một chút, đừng khiến Nhu Nhu bị ngã. Cop qua cop lại, t𝒓ở lại t𝒓ang chính [ t𝒓 ùmt𝒓u𝘺ện.V𝖭 ]
Chung Tình nhìn thấy cảnh này, gương mặt bỗng ngẩn ngơ, dường như cảnh tượng thay đổi quay về lúc Diệp Thiên Linh còn nhỏ, cũng lớn giống như Nhu Nhu bây giờ, người nàng nhỏ nhắn, cười ha hả bị bọn nha hoàn chạy đuổi xung quanh, còn Tề Đồng và nàng cũng đứng một bên nhìn nàng, bảo vệ nàng.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, hài đồng ngày xưa bây giờ đã lớn lên, trở thành thiếu nữ mảnh mai thướt tha tới tuổi gả chồng rồi.
Hôm ba ngày sau lại mặt, vẻ thẹn thùng còn hiện rõ trong đôi mắt nàng ấy.
Nếu việc này là thật, vậy thiên kiêu chi nữ từ nhỏ đã nhận được muôn vàn sự che chở và nuông chiều mà lớn lên, con đường phía trước nàng ấy phải đi thế nào đây?
Nhu Nhu nhìn thấy Phó Nguyệt, không đuổi theo bọn nha hoàn nữa và vội vàng chạy về phía nàng, ngọt ngào gọi nàng.
Phó Nguyệt dịu dàng cười, bế nữ nhi đang làm nũng lên.
Tề Đồng cười hỏi: "Hai người các ngươi đi đâu đấy? Khi ta vào không nhìn thấy hai người đâu."
Phó Nguyệt đi đến bên cạnh Tề Đồng, nở nụ cười hiền hòa: "Chung nương tử dẫn con đi ngắm hoa sen đấy. Hoa sen trong hồ nở rộ, đúng là phong cảnh đặc sắc."
Tề Đồng cũng thích hồ nước ngập tràn hoa sen này, nghe vậy phụ họa nói: "Còn không phải sao. Con cũng thích thưởng sen sao, vậy thì đi thôi, chúng ta lên lầu hai ngồi, ở đó sẽ nhìn được toàn cảnh."
"Được."
Tiểu nha hoàn đỡ tay Tề Đồng, Phó Nguyệt ôm đứa nhỏ đi theo phía sau nàng.
"Tình Nhi, Tình Nhi?" Tề Đồng đứng trước thang, nghi hoặc gọi. "Ngươi đứng ở đó làm gì? Ngây ngốc nghĩ cái gì đấy, mau tới đây nào."
Chung Tình lấy lại tinh thần, bình tĩnh bước đến bên người Tề Đồng, pha trò: "Nô tỳ dường như lạc vào cõi thần, nhìn thấy tiểu thư của chúng ta trước đây, cũng hoạt bát đáng yêu như vậy."
Nhắc tới chuyện cũ, Tề Đồng cũng không nhịn được mà phì cười ra tiếng: "Đúng thế, bộ dáng nho nhỏ của con bé cứ lắc lư dưới chân ta, khi đó chúng ta đến thưởng sen, con bé còn đi xuống nước đòi hái sen nữa kìa..."
Lầu hai, mọi người ngồi trên giường nhỏ đối diện cửa sổ, vừa ăn điểm tâm hoa quả, vừa ngắm hoa nói chuyện vui vẻ với nhau, thấy Nhu Nhu đang nắm chặt song cửa nhìn về phía mặt hồ, Tề Đồng cưng chiều gọi người xuống nước hái bông sen tới cho Nhu Nhu ngắm.
Phó Nguyệt và Chung Tình nói cười thoải mái suốt một buổi, không để Tề Đồng phát hiện ra sự khác thường nào.
Cho đến lúc chạng vạng, Tiêu Giản và Diệp Thiên Trung đã tan học về nhà, bọn nhỏ chạy tới nơi này, đình Thính Hà càng thêm náo nhiệt. Mọi người đều ở lại đình Thính Hà dùng bữa tối, sau đó Phó Nguyệt mới dẫn người hồi phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...