Đừng thấy một nhà Diệp Trạch Tề Đồng hiền lành rộng lượng, nhưng đối với người khác cũng không phải là kẻ dễ chọc. Thân phận của bọn họ đều bày ra ở đó.
Đoan Minh Hầu phủ cưới Diệp Thiên Linh chính là rước một pho tượng vàng về. Không thấy Diệp Thiên Linh vào cửa đã hai năm mà còn chưa có thai, Đoan Minh Hậu phu nhân cũng không dám mặt nặng mày nhẹ nàng cái gì sao.
Phó Nguyệt biết ở thời đại này, nam nhân, đặc biệt là nam nhân nhà quyền quý, cưới thê nạp thiếp là chuyện bình thường. Phu nhân chính thất phải là người đoan trang hiền thục, thậm chí phải chủ động nạp thiếp cho phu quân để khai chi tán diệp, nếu cấm phu quân không được nạp thiếp vào hậu trạch, sẽ bị coi là lòng dạ hẹp hòi, ghen tỵ với người khác, làm tổn hại thanh danh.
Thậm chí không chỉ có nam tử mà ngay cả những nữ tử nhà khác cũng sẽ chỉ trích cười nhạo, điều này thật đáng buồn.
Nhưng Tề Đồng là công chúa điện hạ, là kim chi ngọc diệp, có thân phận địa vị đặc quyền, Dũng Nghị Công không nạp thiếp, người khác cũng không dám lắm mồm.
Mặc dù người đương thời tán thành chuyện nạp thiếp, nhưng lại không chấp nhận ngoại thất, đặc biệt đối với những gia đình quyền quý mà nói, đây là chuyện làm vũ nhục gia phong.
Phó Nguyệt từng nghe Tề Đồng nói qua, Dương gia có quy củ, nam tử qua ba mươi tuổi vẫn không có con thì mới được nạp thiếp. Trước đây thanh danh Dương gia nổi tiếng nề nếp liêm chính, bởi vậy chọn đến chọn lui, cuối cùng Dũng Nghị Công phủ mới đồng ý cửa hôn sự này.
Nếu chuyện này lộ ra, mặc dù Dũng Nghị Công Diệp Trạch đang xuất chinh bên ngoài, chỉ có một mình công chúa Tề Đồng ở đây, việc này chỉ sợ không thể giải quyết êm đẹp.
Phó Nguyệt kìm nén tâm tình, ở nhà không để lộ ra tiếng gió, chỉ chờ tin tức của Ti Thủ Lương.
Không để Phó Nguyệt đợi lâu, qua hai ngày Ti Thủ Lương đã tự mình đi đến Tiêu phủ.
Ti Thủ Lương báo cáo lại những tin tức hắn hỏi thăm được cho Phó Nguyệt: "Ông chủ, gia đình đó chỉ loanh quanh ở trong nhà, ta chỉ nghe được ở trong viện có một chủ một đầy tớ."
"Cô nương đó năm nay hai mươi tám, mang theo nô bộc trong nhà tới Vân Kinh tìm thân thích. Về phần tại sao lại ở Tây thị thì không biết được, Bà tử kia thận trọng, hàng xóm cũng không biết."
"Còn thân phận của công tử đó, bà tử kia cũng giấu giếm, chỉ có một người có nói bà tử kia lúc trước lỡ miệng tiết lộ, nói là họ Dương, còn những chuyện khác đều không biết."
Ti Thủ Lương cảm thấy bất đắc dĩ, ông chủ phân phó hắn làm việc, nhưng hắn lại chỉ nghe được chút tin tức vụn vặt.
Tình Tước đứng ở phía sau Phó Nguyệt, hít một ngụm khí lớn, gục đầu nắm chặt góc váy.
Mặt Phó Nguyệt không chút thay đổi ngồi ở nơi đó, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: "Ngươi có biết khi nào công tử đi qua đó, khi nào thì rời đi không?"
Ti Thủ Lương nhớ lại: "Khi nào công tử đó tới thì không có cố định. Nghe nói lúc trước không tới nhiều lắm, rất nhiều người ban đầu không nhìn thấy. Nhưng trước đây vài ngày lại đến một vài lần nên mới bị người khác nhìn thấy.
Trước đó vài ngày, Diệp Thiên Linh theo Đoan Minh Hậu phu nhân đi tới tránh nóng ở phương bắc.
Biết được tin tức này, trong lòng Phó Nguyệt đã hiểu rõ, nàng nhẹ nhàng nói với Ti Thủ Lương: "Ta đã biết, làm phiền ngươi giúp ta nghe ngóng chuyện này rồi."
"Ông chủ có việc thì cứ phân phó cho tiểu nhân." Ti Thủ Lương không dám kể công, khiêm tốn trả lời.
"Tình Tước." Phó Nguyệt gọi, Tình Tước bước tới, lấy một chiếc hà bao đã chuẩn bị từ trước đưa cho Ti Thủ Lương.
Phó Nguyệt: "Mùa hè nóng nực mà lại khiến người bôn ba thế này, trở về mua chút gì đó giải nhiệt tẩm bổ cho bản thân đi."
Điểm tâm thì có bao nhiêu tiền đâu chứ, nhưng chiếc hà bao này lại rất lớn.
Phó Nguyệt lại dặn hắn: "Còn việc này, hôm nay ra khỏi cửa, mong rằng Ti chưởng quầy..."
Ti Thủ lương vội vàng đáp ứng: "Hôm nay tiểu nhân đến đây để báo cáo lại việc kinh doanh của cửa hàng với ông chủ, còn những chuyện khác, cái gì ta cũng không biết."
"Tốt, ta cũng không giữ ngươi ở lại lâu, Tình Tước, ngươi đi tiễn Ti chưởng quầy đi."
"Vâng." Tình Tước đi đến trước người hắn, dẫn hắn đi ra ngoài. "Ti chưởng quầy, mời đi bên này."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...