Khó có được chút thời gian rảnh rỗi, Phó Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần.
Tình Tước gõ cửa bước vào, dâng một ly trà hoa đào cho Phó Nguyệt.
Ngày xuân Phó Nguyệt dẫn theo bọn họ đi hái rồi phơi nắng hoa đào, cho dù là làm bánh hoa hay chiết làm trà uống cũng đều được các nương tử và bọn nha hoàn trong phủ yêu thích.
"Mời phu nhân uống trà." Tình Tước nhẹ nhàng nói.
Phó Nguyệt mở mắt, từ từ ngồi dậy, nhận lấy ly trà, nhấp một ngụm. Độ ấm nước trà vừa phải, Phó Nguyệt cười cười nhìn Tình Tước, nói: "Ta không có chuyện gì, ngươi lui xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Tình Tước lại không im lặng lui ra như bình thường.
Phó Nguyệt thấy nàng do dự đứng đó, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Tình Tước khẽ cắn môi, rối rắm. Mấy tháng nay nàng hầu hạ Phó Nguyệt, nàng biết biểu thiếu phu nhân đối xử với đám nha hoàn bà tử trong Kỳ Cảnh Viện vô cùng khách khí, cũng không mắng chửi hay đánh đập. Hơn nữa nàng ấy rất công bằng, luôn thưởng phạt phân minh, tất cả mọi người trong viện đều tích cực làm việc.
Lúc trước công chúa đưa khế ước bán mình của các nàng cho biểu thiếu phu nhân nhưng đã bị nàng ấy từ chối, lần này lại đưa tới, không biết biểu thiếu phu nhân có còn khước từ không muốn thu nhận các nàng nữa hay không?
Nghe nói ban đầu là do biểu thiếu phu nhân đi ngang qua, nổi lên thiện tâm nên mới mua lại người Thạch gia, hiện tại không chỉ có được tự do mà còn có thể đi theo biểu thiếu phu nhân, học được không ít bản lĩnh. Thạch Dương mới bao nhiêu tuổi chứ? Vậy mà đã trở thành đại sư phụ đại trù trong tửu lâu rồi.
Tình Tước và Tuyết Nhạn một đường đi theo Phó Nguyệt trở về, nếu nói trong lòng không có suy nghĩ gì thì không có khả năng. Dọc đường đi hai người đều lén trao đổi ánh mắt cân nhắc với nhau.
Nghĩ đến vài ngày nữa Phó Nguyệt sẽ rời khỏi phủ Quốc Công, lo lắng lần này nàng ấy cũng không cần các nàng nữa, Tình Tước ngẩng đầu, kiên định nói: "Cầu phu nhân hãy thu nhận chúng ta. Ta và Tuyết Nhạn cũng coi như biết làm việc, ta am hiểu việc son phấn trang điểm, Tuyết Nhạn giỏi nữ hồng, chúng ta đều muốn đi theo phu nhân."
"Đi theo ta?" Phó Nguyệt không nghĩ rằng Tình Tước sẽ chủ động nói chuyện với nàng.
"Vâng! Chúng ta đều muốn được tiếp tục hầu hạ phu nhân." Gương mặt Tình Tước ửng đỏ, nói một cách nghiêm túc và chân thành.
Phó Nguyệt: "Ngươi đi gọi Tuyết Nhạn vào đây."
"Vâng." Tình Tước xoay người, gọi Tuyết Nhạn tiến vào.
Phó Nguyệt nhìn về phía Tuyết Nhạn, dáng vẻ lạnh lùng cao gầy nhưng lại trong trẻo: "Nghe Tình Tước nói, hai người các ngươi đều muốn đi theo ta ra khỏi phủ?"
Trước nay Tuyết Nhạn là người không nói nhiều, tính cách trầm lặng, giờ phút này cũng kiên định nói ra suy nghĩ của chính mình: "Tình Tước tỷ tỷ nói đúng, nô tỳ nguyện ý hầu hạ bên người phu nhân."
Phó Nguyệt hơi nhíu mày: "Tại sao lại muốn đi theo ta? Đi ra ngoài không thể có những ngày sống tốt như trong phủ đâu."
Tình Tước trợn mắt, vội vàng nói: "Phu nhân ở đâu Tình Tước ở đó, chỉ cần có thể hầu hạ phu nhân là tốt rồi."
Mặc dù sống trong phủ rất tốt, nhưng ban đầu hai người các nàng lúc nào cũng phải cẩn thận, sợ sẽ làm sai khiến chủ tử khó chịu. Nhưng mấy ngày nay hầu hạ bên người Phó Nguyệt, tuy nói việc cần làm trong viện cũng không ít, nhưng không biết sao các nàng lại cảm thấy cuộc sống rất thư thái tự tại.
Tình Tước không hiểu thế nào là tôn trọng bình đẳng, dù sao nàng cũng chỉ biết ngày ngày nói cười cùng phu nhân vô cùng vui vẻ thoải mái. So với việc ở trong phủ không lo ăn uống, nàng càng thích những ngày tháng như thế hơn.
Tuyết Nhạn gật đầu, điều Tình Tước nói cũng là điều mà nàng muốn nói.
Phó Nguyệt tinh tế đánh giá hai tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt, cười hỏi: "Sau lễ mừng năm mới, hai người các ngươi đều mười tám tuổi đúng không?"
Tình Tước: "Đúng thế, phu nhân không nhớ nhầm. Cả hai chúng ta đều đã mười tám, Tuyết Nhạn sinh trễ hơn ta mấy tháng."
"Vậy cũng đều là đại cô nương rồi, cũng đến lúc các ngươi gả cho người ta rồi sao?"
Tình Tước nghe nàng nói đến hôn sự, hai má ửng đỏ: "Phu nhân... Hiện tại Tình Tước chỉ muốn hầu hạ phu nhân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...