Sau khi thu được tin tức từ biên quan, Phó Nguyệt liền bắt đầu lo lắng việc chuyển ra ngoài ở.
Chiến sự còn phải kéo dài vài năm, nếu người Tiêu gia còn ở lại phủ Dũng Nghị Công một ngày, sẽ phải dựa vào quy củ của Dũng Nghị Công phủ, sử dụng tiền bạc của phủ.
Tuy Dũng Nghị Công phủ đối xử với bọn họ rất tốt, nhưng Phó Nguyệt không muốn tiếp tục chiếm tiện nghi ở nơi này. Hơn nữa, thường ngày nàng còn phải ra phủ đi quan sát cửa hàng của mình hoặc là gọi các chưởng quầy cửa hàng tới đối chiếu sổ sách, trong phủ muốn ra vào có rất nhiều quy củ, nếu chuyển ra ngoài thì sẽ tiện hơn một chút.
Trước tiên Phó Nguyệt nói ý tưởng của mình cho ba người Thạch gia trước, Thạch bà bà liên tục gật đầu.
Mặc dù trong phủ Dũng Nghị Công nô bọc thành đàn, có cẩm y ngọc thực hầu hạ, nhưng chung quy lại Thạch bà bà vẫn không quen. Các nha hoàn đối xử với bà như hận không thể biến bà bà bà thành một kiện đồ sứ, bà muốn làm việc gì đã lập tức bị người ngăn lại cướp đi, không cho bà động tay vào. Thạch bà bà cảm thấy không được tự nhiên.
Thạch Dương và Thạch Mãn không có ý kiến gì, chỉ cần người một nhà bọn họ ở cùng một nơi, bọn họ đều đồng ý.
Thấy ba người Thạch gia không phản đối, Phó Nguyệt dành chút thời gian tìm Tề Đồng nói với nàng việc này.
"Là do kẻ nào không có mắt nói lung tung trước mặt con? Con nói cho ta biết, ta giúp con xử chúng." Phản ứng đầu tiên của Tề Đồng là cho rằng có nô tỳ đụng chạm tới nàng, khiến Phó Nguyệt ở đây không được tự nhiên.
"Không có không có, đám nha hoàn hầu hạ con vô cùng chu đáo, trong phủ đối xử với bọn con vô cùng khách khí, không có có bao nhiêu người đang hâm mộ chúng con đâu." Phó Nguyệt cong đôi môi đỏ mọng, cười trấn an Tề Đồng đang tức giận.
"Nếu đã vậy, các con cứ ở lại đây. Trong phủ chúng ta sao có thể thiếu một tiểu viện để ở cơ chứ?"
"Đương nhiên mọi thứ trong phủ đều rất tốt, không phải là một nhà chúng ta đã quấy rầy công chúa và quý phủ mấy tháng rồi sao, nhưng bây giờ chúng ta còn phải ở lại Vân Kinh vài năm, con còn phải bận việc ở cửa hàng, chuyện cần người ra vào phủ cũng nhiều, ở bên ngoài sẽ thuận tiện hơn."
Việc buôn bán ở cửa hàng của Phó Nguyệt vô cùng phát đạt, Tề Đồng có nghe nói đến. Mấy ngày trước, Diêu phu nhân có đến Dũng Nghị Công phủ gặp nàng, từng mở lời khen Phó Nguyệt có năng lực, Tề Đồng cũng nở mày nở mặt.
Nàng muốn kinh doanh buôn bán cửa hàng, Tề Đồng không có ý kiến. Bọn nhỏ thích, vậy thì cứ làm, dựa vào cái gì mà nam tử làm được, nữ tử lại không làm được! Trong tay nàng cũng có vài cửa hàng để kiếm tiền, nếu không, núi ăn miệng lở, chi phí ăn mặc trong một phủ đệ phải lấy từ đâu?
Tề Đồng thấy Phó Nguyệt điềm tĩnh kiên định, hẳn là đã có tính toán, nên không ngăn cản nàng nữa. Nhưng thiếu đi bọn họ, trong phủ sẽ vắng vẻ, nàng không nhịn được, hỏi: "Vậy A Giản có đi cùng con ra ngoài không? Mỗi ngày hắn còn phải đi đọc sách cùng Diệp Thiên Trung."
Nếu bàn đi ra ngoài, tất nhiên người Tiêu gia cũng phải đi.
Phó Nguyệt nghĩ một lát rồi chậm rãi đáp: "Lát nữa con sẽ hỏi ý kiến của A Giản xem, nếu hắn đồng ý thì sẽ theo chúng con ra ngoài. Con tính tìm một tiểu viện tử cách phủ đệ không xa, đến lúc đó có tới thăm ngài cũng sẽ tiện hơn."
"Ai, vậy được! Có thời gian thì mang Nhu Nhu tới đây trò chuyện cùng với ta, Thiên Linh không có ở đây, mỗi ngày Thiên Trung phải ra phủ đọc sách, ta người này ngay cả một người nói chuyện cũng không có." Tề Đồng phiền muộn nói.
"Được, có thời gian con sẽ tới ăn cơm, đến lúc đó, công chúa cũng đừng thấy phiền chán rồi đuổi con ra ngoài đấy nhé, con phải dựa vào người rồi."
"Không đuổi không đuổi, Tiểu Nguyệt của ta ngọt ngào như thế, ta còn có nhiều chuyện muốn nói cùng con đây." Tề Đồng thấy nàng pha trò, cười ha hả. "Con muốn tìm tiểu viện cách đây không xa, vậy không bằng ta cho con chọn một cái?"
Phó Nguyệt liên tục cự tuyệt, nếu nhận tiểu viện mà Tề Đồng cho, vậy có khác nào tiếp tục ở lại trong phủ chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...