Cả nhà bận rộn vội vàng chuẩn bị, thoáng một cái thời gian đã trôi qua.
Đêm trước khi đi, Thạch bà bà tới ôm Nhu Nhu đi, để hai phu thê bọn họ có không gian nói lời tạm biệt.
Tiêu Thái ôm nữ nhi, chôn mặt trên xiêm y mềm mại của con bé, hít một hơi thật sâu.
Nhu Nhu nghĩ cha đang muốn chơi đùa với bé, cười ha hả trốn tránh, miệng lóng ngóng kêu: "Cha, cha..."
Tiêu Thái ôm nữ nhi trong lòng, than nhẹ: "Nhu Nhu phải ngoan ngoãn nghe lời nương, chờ cha trở về... cũng đừng quên cha."
Nhu Nhu nháy đôi mắt to tròn như hai hạt thủy tinh đen láy: "Khách khách khách." Con bé cười rồi dựa sát vào Tiêu Thái, trát nước miệng lên mặt cha nó.
Tiêu Thái bất đắc dĩ phải đưa nữ nhi cho Thạch bà bà.
Thạch bà bà cẩn thận nhận đứa nhỏ, ngẩng đầu thở dài nhìn Tiêu Thái: "Nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện trong nhà con đừng quan tâm, phải bình an trở về."
"Tiểu Nguyệt tuổi còn trẻ, A Giản Nhu Nhu lại còn nhỏ, còn phiền Thạch bà bà phải lo lắng."
"Ai, bà bà ta cũng chỉ biết làm mỗi việc đó thôi, giúp Tiểu Nguyệt chăm sóc cho bọn nhỏ." Thạch bà bà nghiêng đầu nhìn Phó Nguyệt đang im lặng trải giường ở phía sau, nói với Tiêu Thái. "Ngày mai phải khởi hành rồi, hai vợ chồng các con có điều gì cần nói thì đừng để trong lòng, sẽ làm tổn thương tình cảm. Tiểu Nguyệt cũng không nỡ để con chịu khổ đâu."
Tiêu Thái biết bà có ý tốt nhắc nhở, gật đầu nói: "Ta biết rồi."
"Được rồi, ta ôm Nhu Nhu đi ngủ trước."
Thạch bà bà bước đi, Tiêu Thái đóng cửa lại rồi bước đến phía sau Phó Nguyệt, đưa tay ôm nàng thật chặt.
Trong phòng đã được nha hoàn dọn dẹp sạch sẽ, làm gì còn chuyện Phó Nguyệt phải tự mình làm.
Giường ngủ cũng đã sớm được trải, chỉ là tâm tình Phó Nguyệt phức tạp, vẫn đứng ở nơi này lặp đi lặp lại động tác ém góc chăn.
Tay của Tiêu Thái từ sau lưng đặt lên bên hông Phó Nguyệt khiến nàng giật mình, sau đó buông chăn, đặt tay lên bàn tay to lớn của Tiêu Thái.
Thân thể mềm mại của nàng dựa vào lồ ng ngực ấm áp của Tiêu Thái, hai người lặng lặng dựa sát vào nhau.
Vài ngày qua, những lời nhắn nhủ đều đã nói qua vài lần. Nhưng tới lúc này, Phó Nguyệt ngược lại không biết nên nói gì mới tốt.
Trong đầu Phó Nguyệt chậm rãi suy nghĩ rồi mở miệng: "Ngày mai đại quân xuất phát, nghe nói bệ hạ sẽ tự mình tiễn đưa, đến lúc đó công chúa sẽ đem theo Thiên Trung và A Giản tới. Ta... Ta sẽ không đi tiễn chàng."
Phó Nguyệt không muốn tận mắt nhìn thấy Tiêu Thái rời đi, nỗi buồn biệt ly, nàng cảm thấy bản thân sẽ không chịu nổi, đơn giản sẽ không đi tiễn.
"Được." Tiêu Thái cúi đầu tựa lên vai Phó Nguyệt, khàn khàn giọng đáp lại.
"Ta sẽ ở Vân Kinh chờ chàng trở về, có thời gian chàng nhớ viết thư về nhà."
"Được..." Phó Nguyệt ở Vân Kinh có Dũng Nghị Công phủ che chở, cũng có thể kịp thời lấy được tin tức từ tiền tuyến, như vậy Tiêu Thái càng yên tâm. Vừa lúc Tiêu Giản có thể tiếp tục đọc sách ở Quốc Tử Giám, nếu là ở thành Thạch Châu thì không thể đi về trong chốc lát được.
Phó Nguyệt xoay người, ngẩng đầu nhìn Tiêu Thái.
Nàng đưa tay chạm vào ngọc bội bên người Tiêu Thái, rõ ràng là đang mỉm cười nhưng trong mắt lại ánh lên từng giọt lệ trong suốt: "A Thái ca, ta biết chàng có lý tưởng và khát vọng của mình, ta không ngăn cản chàng, chàng cứ việc làm. Ta chỉ mong chàng nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, hay nơi nào, mạng của chàng đều vô cùng quý giá! Ta mong chàng có thể bình an trở về bên cạnh ta."
"Được!" Yết hầu Tiêu Thái nghẹn ngào hứa hẹn một tiếng, một lần nữa ôm Phó Nguyệt vào lòng, ôm thật chặt.
Dưới ánh nến lay động phản chiếu bóng hình hai người ngồi dựa sát vào nhau.
Hôm sau, khi Phó Nguyệt tỉnh lại, mờ mịt vô lực nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời sáng tỏ, mặt trời đã lên cao, trong viện im ắng, có lẽ đại quân đã xuất phát rồi.
Ở thời khắc không người này, một giọt lệ từ khóe mắt Phó Nguyệt chậm rãi rơi xuống...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...