Phó Nguyệt thấy vậy liền múc một muỗng canh trứng trên bàn để sát vào nói: “Nhu Nhu gọi nương một tiếng, nương liền cho con nếm canh trứng thơm trứ danh nha.”
“Nương! A ——” Nhu Nhu quyết đoán mà gọi một tiếng nương, ngoan ngoãn há to miệng chờ được bón cho ăn.
“Thật ngoan!” Phó Nguyệt thỏa mãn mà bón cho cô bé.
Tiêu Giản cũng không vội vàng ăn cơm mà đi tới nói: “Nhu Nhu, ta là tiểu thúc thúc nè. Cháu phải gọi ta là tiểu thúc thúc.”
Rốt cuộc Nhu Nhu đã nếm được món canh trứng mà đang khao khát trong lòng nên vừa ăn vừa chơi ngón tay nhỏ của chính mình.
Mặc kệ những người khác dỗ dành như thế nào, chỉ cười khanh khách không mở miệng gọi người.
Có lần đầu thì sẽ có lần hai, mọi người cũng không nản lòng, kiên trì không ngừng mà tiến đến cạnh cô bé dạy nói chuyện.
Giờ lành đến.
Xướng Phúc bà bà nói những lời cát tường xong, Phó Nguyệt liền ôm tiểu bảo bảo lanh lợi đến chỗ giường phủ kín lụa đỏ.
Hôm nay các tân khách đến chúc mừng xúm lại ở trước giường, nhìn không chớp mắt bánh bao nhỏ như phấn điêu ngọc trác.
Bé gái này thật đẹp, lại được quốc công gia cùng công chúa yêu thích. Trong nhà có con cháu xấp xỉ tuổi cô bé đã bắt đầu tính toán.
Phó Nguyệt để Nhu Nhu xuống dưới lụa đỏ mềm mại.
Nhu Nhu ngồi ở đó, nghiêng đầu nhìn nương mình, khó hiểu.
Phó Nguyệt dịu dàng mà đẩy cô bé, lại chỉ về phía đồ vật ở trước giường: “Nhu Nhu nhìn xem thích cái gì, lấy một cái là được.”
Lễ chọn đồ vật đoán tương lai chính là chọn một thứ đồ mang điềm lành hoặc có tiền. Kỳ thật mặc kệ đứa trẻ hôm nay bắt được cái gì, Phó Nguyệt và Tiêu Thái đều vui vẻ. Bọn họ chỉ hy vọng tiểu cô nương có thể vui sướng bình an mà lớn lên.
Thấy Nhu Nhu không cử động, Phó Nguyệt lại đi tới đi lui chỉ trỏ và nói lặp lại mấy lần.
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, rốt cuộc Nhu Nhu cũng chậm rãi về phía trước bò đi.
Cuối giường thường bày con dấu, kinh thư, bút mực, bàn tính, sổ sách, trang sức, đồ chơi, kim chỉ, vàng bạc, tất cả đều rực rỡ muôn màu.
Xuất phát từ sở thích cá nhân, mọi người còn thêm một ít đồ vật của chính mình. Ví dụ như Tiêu Thái mới có cây cung Oai Vũ, mũ quan sa của Diệp Trạch, trâm phượng của công chúa phượng……
Nhu Nhu huy động toàn bộ tay chân bò đến mấy thứ này, ngồi xuống trước mặt.
Cô bé lặng lẽ đánh giá đồ vật màu sắc rực rỡ trước mặt, tò mò quan sát. Mọi người dõi theo động tác của cô bé mà căng thẳng đến mức nín thở ngưng thần, không hề nhúc nhích.
“Nhu Nhu, chọn một cái con thích đi.” Tiêu Thái đứng ở một chỗ khác bên giường, chính là phía trước mặt Nhu Nhu.
Nhu Nhu ngửa đầu nhìn cha, ngoan ngoãn mà nhe đám răng như hạt kê cười khúc khích “Ha ha ha”.
Có phu nhân trẻ tuổi nghe được nụ cười ngọt ngào của cô bé mà không nhịn được, chỉ muốn nhào tới giúp cô bé chọn.
Tiêu Thái chỉ chỉ về trên giường, ý bảo Nhu Nhu chọn.
Nhu Nhu nhìn lên nhìn xuống theo động tác của hắn, đột nhiên trước mắt sáng ngời, dường như hiểu ra cái gì đó.
Cô bé nhanh chóng bò đi, đến khi đi xuyên qua tất cả vật phẩm đi tới cạnh cung tên. Cô bé duỗi tay muốn cầm lấy, nhưng cung Oai Vũ quá nặng đối với cô bé, không nâng lên nổi.
Có câu nói là: sợ nam nhặt thức ăn, sợ nữ cầm mũi tên. Tức là lo lắng bé trai ăn nhậu chơi bời, bé gái múa thương vung côn.
Xướng Phúc bà bà mặt không đổi sắc, vừa muốn khen Nhu Nhu có thể không thua nam nhi vừa chọn văn vừa chọn võ, Nhu Nhu lại bò về phía trước bắt lấy tay Tiêu Thái.
Xướng Phúc bà bà ngậm miệng lại, mọi người đều nhìn xem cô bé này muốn làm gì.
Diệp Trạch ở bên cạnh vỗ về râu dài lớn tiếng cười rộ lên: “Sai rồi, bảo cháu cầm đồ vật mà cháu muốn, chứ không phải cầm đồ mà cha cháu muốn.”
Nhu Nhu không nghe Diệp Trạch nói cái gì, chỉ chăm chăm lôi kéo ngón tay Tiêu Thái bò về phía sau.
Tiêu Thái bất đắc dĩ, cong lưng phối hợp duỗi cái tay dài ra.
Nhu Nhu lôi kéo tay cha mình rồi đặt lên trên cung tên, hào phóng mà nhìn về phía Tiêu Thái
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...