Xuyên Không Về Cổ Đại Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê
Trên bàn ăn đều là người trong nhà, Tiêu Thái uống cùng cữu cữu một chút rượu, đến khi hơi say liền từ chối.
Uống ít thì dễ chịu, uống nhiều hại thân.
Ăn uống xong, Tiêu Thái không cần người đỡ, đi cùng Phó Nguyệt trở về Kỳ Cảnh Viện.
Nhu Nhu đã nằm ngủ ở trong ngực Phó Nguyệt. Thạch bà bà tiếp nhận cô bé, mang cô bé về chính phòng mình ngủ.
Phó Nguyệt bảo đám nha hoàn và gã sai vặt lui ra, còn nàng thì nắm tay Tiêu Thái ngồi vào giường.
Tiêu Thái sáng mắt lên mà đi theo nàng.
Hôm nay là sinh nhật hắn, cữu cữu, công chúa… thậm chí mấy ngày nay ngay cả Thiên Trung cùng A Giản đều chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho hắn. Chỉ có Phó Nguyệt không đưa đồ mà nàng chuẩn bị cho hắn.
Tiêu Thái có phần chờ mong, hắn tin nương tử hắn nhất định sẽ không quên chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho hắn.
Quả nhiên như hắn mong muốn, Phó Nguyệt đi tới chỗ giá bày đồ cổ ở phòng ngoài lấy một cái hộp dài mang tới.
Tiêu Thái nhìn cái giá bày đồ cổ rồi nhìn đồ vật trong tay Phó Nguyệt, hơi ảo não một chút. Ban đầu hắn không lưu ý cách bài trí đồ vật trong phòng, còn tưởng ban đầu cái hộp này chính là đặt ở đó. Nếu sớm biết đây là Tiểu Nguyệt chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho hắn thì hắn nhất định sẽ không kìm nén được tò mò mà mở ra nhìn một chút trước.
Phó Nguyệt biết hắn sẽ không lưu ý đồ vật trang trí nhỏ bé này, cho nên sau khi nhờ cữu cữu mua được liền trực tiếp đặt ở chỗ dễ thấy trên giá bày đồ cổ. Coi như Phó Nguyệt đùa ác hắn.
Phó Nguyệt thưởng thức biểu tình ảo não của Tiêu Thái một lát rồi không đùa hắn nữa, đưa cái hộp dài trong tay qua nói: “Mở ra đi, xem có hợp ý chàng hay không.”
Một tay Tiêu Thái nâng hộp vuông, ước lượng thấy hơi nặng một chút, tay kia nhẹ nhàng xoa xoa hoa văn tinh xảo trên mặt hộp.
Hắn nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, một cây cung dài khí phách sắc bén đang lẳng lặng nằm đợi chủ nhân là hắn.
Thân cung màu vàng đen uốn cong như vầng trăng rằm, có tia sáng lấp lánh hiện lên. Dây cung màu bạc căng chặt ở trên thân cung, chờ được kéo ra. Ở hai đầu cung lại điêu khắc con hổ, dùng bảo thạch màu đỏ nhỏ xíu điểm xuyết thành mắt hổ, dữ tợn uy nghiêm.
Tiêu Thái nhẹ nhàng mơn trớn cây trường cung ẩn chứa khí phách này, hắn hơi kéo dây cung, “Băng ——” từng đợt dây cung rung động truyền về, Tiêu Thái sáng mắt lên, thấy đồ mình thích là thèm.
Cung tốt!
“Tiểu Nguyệt?” Tiêu Thái giơ cung đứng lên, háo hức muốn thử một lần ngay lúc này.
Phó Nguyệt nhìn thấy biểu tình kích động của hắn liền biết lễ vật này không tặng nhầm. Nàng ngồi xuống một bên nhìn Tiêu Thái thưởng thức cung tiễn.
Phó Nguyệt dịu dàng cười nói: “Cái cung này là ta nhờ cữu cữu đi tìm. Chàng đừng trách ta không tự mình đi tìm nhé, rốt cuộc loại đồ như cung tên này ta không quen lắm.”
“Không đâu. Ta rất thích lễ vật mà Tiểu Nguyệt chuẩn bị.” Tiêu Thái lắc đầu.
Phó Nguyệt đã nhận thấy hắn yêu thích đến nhường nào, tựa như đứa con nít nhận được món đồ chơi mới không nỡ buông tay vậy.
Phó Nguyệt lại nói: “Kỳ thật cái cung Oai Vũ này còn có nguyên một bộ tên nữa. Chẳng qua cữu cữu nói chỉ vừa hay tìm được, cho nên thay ta quyết định đưa cung đến cách đây hai ngày trước, còn tên thì phải mài giũa mấy ngày nữa.”
“Được.” Oai Vũ, tên xứng với hình. Tiêu Thái càng nhìn càng thích.
Thưởng thức trong chốc lát rồi Tiêu Thái cất gọn cung đi.
Hắn đi đến bên người Phó Nguyệt, cả hai cùng ngồi trên giường nhỏ.
Ánh mắt Tiêu Thái nhìn Phó Nguyệt vừa chuyên chú vừa dịu dàng, Phó Nguyệt bị hắn ngắm nhìn đến mức gương mặt trắng nõn ửng đỏ lên.
“Làm cái gì thế?” Phó Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Thái lấy một túi tiền nhỏ trong ngực ra “Chúng ta đã từng nói sẽ chia sẻ sinh nhật ta cho nàng, hôm nay cũng là sinh nhật nàng. Năm ngoái chuẩn bị vội vàng, ta chỉ tặng nàng một cái vòng tay màu vàng. Chỗ này là một đôi ngọc bội uyên ương đồng tâm mà mấy ngày trước ta chọn được. Nàng nhìn xem đi?”
Trong lòng Phó Nguyệt nặng nề mà nhói một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...