Xuyên Không Về Cổ Đại Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê
Thạch bà bà lớn tuổi, ăn tiệc tối xong liền muốn ở lại trong phủ, không muốn cùng đám người trẻ tuổi đi ra ngoài vui chơi.
Sau khi Phó Nguyệt cho Nhu Nhu bú no liền đưa con bé vào lòng Thạch bà bà. Thạch bà bà cùng đám tiểu nha hoàn cầm món đồ chơi búp bê vải thu hút sự chú ý của con bé, Phó Nguyệt liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Nhu Nhu càng lớn thì dần dần càng biết phân biệt người thân. Phó Nguyệt và Tiêu Thái tự tay nuôi nấng từ nhỏ nên con bé quen thuộc và hết mực ỷ lại vào cha mẹ. Tuy không sợ người lạ, có người ôm cô bé chơi trong chốc lát vẫn được, nhưng nếu con bé nhận ra trong thời gian dài không thấy Phó Nguyệt thì sẽ khóc lóc ăn vạ. Mặc dù bên người có Thạch bà bà quen thuộc cũng không dỗ được.
Đứa bé còn nhỏ, bên ngoài lại lạnh, Phó Nguyệt không yên tâm mang con bé ra ngoài, chỉ có thể tạm thời để con bé chơi ở trong nhà trước, sau đó đi chơi một chút rồi trở về sớm.
Khi Phó Nguyệt đi ra, Tiêu Thái đang lặng lẽ đứng chờ ở dưới hành lang.
Dưới ánh nến lay động, khuôn mặt nhìn nghiêng của Tiêu Thái lúc sáng lúc tối không rõ, nhưng Phó Nguyệt có thể cảm nhận được ánh mắt thâm trầm dịu dàng của Tiêu Thái đang chuyên chú mà ngắm nhìn nàng.
“A Thái ca.” Phó Nguyệt đi đến trước mặt hắn dịu dàng gọi.
Tiêu Thái túm lấy áo khoác vắt trên khuỷu tay mình khoác lên người nàng, vừa kéo mũ chòang lên vừa hỏi: “Nhu Nhu có chú ý tới nàng rời đi không?”
“Không đâu, Thạch bà bà đang dỗ dành con bé chơi vui vẻ kia kìa.”
“Ừ, thế thì chúng ta đi thôi. Chờ đến giờ Tý xem xong đốt lửa thì chúng ta về trước.” Tiêu Thái vươn bàn tay to ra đỡ nàng.
Phó Nguyệt nắm lấy, bàn tay to đan vào bàn tay nhỏ rất ấm áp, “Được. Cữu cữu cùng đám người A Giản đâu?”
“Đi theo cữu cữu và công chúa chạy ra ngoài chơi trước rồi.”
Thế thì chẳng phải là chỉ còn hai người bọn họ thôi sao? Đã lâu hai người chưa có không gian riêng rồi!
Phó Nguyệt nhoẻn miệng nghiêng mắt cười hỏi: “Thế thì chỉ còn hai ta cùng nhau đi dạo hội đèn lồ ng, trên đường đông người, A Thái ca phải nắm chặt ta nhé.”
Tiêu Thái ửng đỏ tai, hắn cử động ngón tay thon dài chậm rãi đan vào kẽ hở giữa ngón tay Phó Nguyệt, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, nắm chặt.
Tiêu Thái giữ khuôn mặt bình tĩnh nói: “Ta nắm chặt nàng, sẽ không để nàng đi lạc đâu.”
Phó Nguyệt nhẹ nhàng quơ quơ cánh tay giao nhau, trong mắt tràn đầy tình ý ngọt ngào: “Được, chúng ta đi nhanh đi.”
Ra phủ, trên đường đèn đuốc sáng trưng, dòng người như nước.
Tiêu Thái và Phó Nguyệt không vội vàng chen lấn, đi theo dòng người chậm rãi đi dạo ngắm cảnh.
Sắp đến giờ Tý, Tiêu Thái dẫn Phó Nguyệt đi tới Đăng Tiên Lâu.
Tòa lầu này có năm tầng, ngoài hoàng cung ra, tửu lầu này là một trong những lầu các cao nhất thành Vân Kinh. Nghe đồn đây là tòa lâu do Ngũ vương gia sai người kiến tạo lên, cho nên mặc dù trong tửu lâu hôm nay khó mà đặt được một sương phòng, nhưng đám người quyền quý tới chậm cũng không dám gây ầm ĩ khắp nơi.
Khi hai người Tiêu Thái đi tới lầu 5 dựa vào lan can thì Diệp Trạch đã mang theo mọi người ngồi xuống, toàn bộ nước trà và nước trái cây đều đã được mang lên.
Diệp Trạch tinh mắt nhìn thấy Tiêu Thái tiến vào, cười ha hả vẫy tay hai người bọn họ: “Mau tới đây. Các cháu mà không tới thì ta phải phái người đi tìm hai cháu đó.”
“Dưới lầu có người đang chơi đoán đố đèn, chúng cháu liền đứng xem một lát.” Phó Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Tề Đồng.
Tề Đồng nghe thấy liền nổi hứng thú, xoay người nhìn về phía nàng hỏi: “Thế á? Hai cháu có đi giải câu đố không?”
Phó Nguyệt thoải mái hào phóng mà trả lời: “Chưa hề. Hai đứa cháu đều không am hiểu giải đố, xem cho vui thôi.”
Tuy Phó Nguyệt từng đọc sách nhiều hơn Tiêu Thái một chút, nhưng vẫn không am hiểu một số câu nói bỏ lửng giải đố ở đương triều này.
Tề Đồng cũng không cười nhạo hai người bọn họ, nắm lấy tay Phó Nguyệt cười nhìn về phía Diệp Trạch: “Nếu các cháu cảm thấy hứng thú, lát nữa để quốc công gia đi xuống giải đố đèn kiếm tiền cho các cháu nhé.”
Phó Nguyệt phối hợp nói tiếp: “Cữu cữu am hiểu giải đố đèn sao?”
Diệp Thiên Trung và Tiêu Giản cũng quay đầu nhìn về phía Diệp Trạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...