Sau khi dùng xong cơm trưa không lâu, Phương Phương đã đúng giờ mà đến.
Nhìn thấy trong viện có thêm mấy gương mặt lạ lẫm, Phương Phương cụp mắt căng thẳng do dự mà đứng ở giữa sân.
“Phương tẩu tử đi tới phòng bếp nhỏ làm việc đi, A Mãn cũng ở đó.”
Hai tháng nay, tuy Thạch Dương còn nhỏ tuổi nhưng xử lý công việc ở cửa hàng gọn gàng ngăn nắp. Phương phương là người tính tình thành thật, cũng không nói nhiều hay coi thường hai huynh muội Thạch Dương Thạch, chỉ vùi đầu làm tốt việc của chính mình.
Mặc dù Thạch Dương mới mười sáu, Phương Phương lớn tuổi hơn hắn rất nhiều. Nhưng vì tránh hiềm nghi, hắn cũng sẽ không tiếp cận Phương tẩu tử, nói chuyện cùng nàng ấy, có chuyện gì chỉ đứng ở xa xa mà nói một tiếng hoặc sai muội muội chuyển đạt lại.
Thạch Dương gọi Thạch Mãn tới dặn dò: “Đợi chút nữa ta cùng đám người Diệp An ca đi ra ngoài thay A Thái ca và sư phụ đưa quà Tết, muội cùng Phương tẩu tử cùng nhau làm việc. Muội nhớ phải nói một câu với Phương tẩu tử, ngày 16 này chúng ta phải khởi hành đi Vân Kinh, bảo tẩu ấy chỉ cần đến làm việc nốt ngày mai là được, ngày mai ta sẽ thanh toán tiền công tháng này cho tẩu ấy.”
Thạch Mãn chớp chớp mắt, nhớ kỹ lời ca ca nói: “Muội biết rồi.”
Chờ ca ca đi rồi, Thạch Mãn liền thuật lại lời nói của hắn cho Phương Phương nghe.
Phương phương nhất thời sửng sốt. Ban đầu nàng còn tưởng rằng công việc tốt như vậy có khả năng kéo dài đến sang năm, như vậy nàng cũng có thể tích cóp mua được áo bông dày cho con cái và mẹ chồng.
Phương Phương nắm chặt góc áo, giọng nói khô khốc hỏi: “Các ngươi đi Vân Kinh ăn tết, phải chờ tới tháng ba mới trở về sao?”
“Đúng vậy, đến lúc đó sẽ cùng Tiểu Nguyệt tỷ trở về nữa đó.”
Nói như thế, chờ đến khi cả nhà Tiểu Nguyệt trở về, nhân thủ sung túc cũng không cần nàng lại đến làm việc nữa.
“Ta biết rồi, cảm ơn A Mãn muội đã nói cho ta.”
“Không có gì.” Thạch Mãn không chú ý tới nỗi lòng phức tạp của Phương tẩu tử, tiếp tục vùi đầu vui tươi hớn hở mà luôn tay làm việc.
Phương Phương vừa rửa ráy nguyên liệu nấu ăn trong tay, vừa âm thầm tự nhủ. Tiểu Nguyệt có thể để nàng lại đây làm việc đã là giúp nhà bọn họ một đại ân rồi, bằng không mùa đông này trong nhà càng khổ sở. Cái gì cũng phải biết giới hạn, việc này vốn đã nói trước là không phải việc lâu dài.
Trong lòng vẫn hơi tiếc nuối, Phương Phương tự mình điều chỉnh nỗi lòng, nghĩ đến ngày mai có thể lấy được nửa tháng tiền công, nàng lại vui vẻ trở lại.
Tóm lại năm nay có thể được hưởng một năm tốt lành sung túc rồi.
**
Thạch Dương mang theo thư tín cùng quà Tết lần lượt đi bái phỏng Lý Đình cùng Uông Anh Lượng.
Uông Anh Lượng không có ở nhà, chắc lại ra cửa chơi bời kết bạn cũng nên. Chờ đến khi người gác cổng của Uông phủ tìm được gã sai vặt bên người Uông đại công tử, Thạch Dương liền giao đồ vật cho hắn, nói rõ là quà Tết mà Tiêu gia chuẩn bị cùng với thư tín mà Tiêu Thái viết cho công tử.
Gã sai vặt trịnh trọng mà nhận lấy, liên tục tỏ vẻ chờ đại công tử trở về sẽ tự tay giao cho hắn.
Bởi vì hiện tại Tiêu gia cũng chỉ có Thạch Dương và Thạch Mãn ở nhà, buổi tối sau khi Uông Anh Lượng trở xem qua thư tín thì ngay ngày hôm sau đã sai trong phủ chuẩn bị quà đáp lễ tặng qua cho Tiêu gia, gửi kèm theo đồ vật là một phong thư hồi âm.
Thạch Dương thay mặt nhận lấy, sau này mang đi Vân Kinh cho Tiêu Thái.
Ở tiệm vải Lý Ký, Lý Đình đang ở cửa hàng. Nghe nói Phó Nguyệt ở xa tận Vân Kinh mà còn gửi quà Tết cho nàng, Lý đình mừng đến mức mặt mày hớn hở.
Phần quà cho Lý Đình chủ yếu là đặc sản ở Vân Kinh, chính là vải vóc lưu hành nổi bật, kèm theo đó là son phấn cùng với một ít trang sức tinh mỹ lại không quá quý trọng v..v.
Sau khi tiễn Thạch Dương rời đi, Lý Đình vội vàng không kiên nhẫn nữa mà hủy cái bọc nhỏ đi. Nàng cài bộ trâm tinh mỹ lên trên mái tóc, nhẹ nhàng lắc lắc ý bảo đám nha hoàn lớn nhỏ bên người xem.
“Đúng là hợp với dung mạo của phu nhân đó……” Mọi người thi nhau khen ngợi nàng một phen, tiện thể cũng tán dương Phó Nguyệt quan tâm săn sóc cùng tình nghĩa giữa hai người.
Trong lòng Lý Đình vui như mở hội, ngày hôm sau tự mình đem sổ sách buôn bán hai tháng nay cùng phần hoa hồng của Phó Nguyệt và những quà đáp lễ khác đưa tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...