Diệp Trạch trợn tròn đôi mắt, vỗ xuống mặt bàn một cái: “Trước mặt bọn nhỏ, nói cái này làm gì?!”
“Ha ha ha ha……” người ngồi quanh bàn đều nở nụ cười.
Tửu lượng Tiêu Thái sao có thể so bì cùng những người như bọn họ chứ, tuy bị mọi người cười cợt một phen, nhưng Tiêu Thái vẫn lượng sức mà đi, tiệc tối uống bớt đi một chút. Diệp Trạch cũng không ép hắn.
Phó Nguyệt từ xa xa mà nhìn về phía hắn vài lần, thấy hắn không lại uống say nữa liền yên tâm.
Dùng xong tiệc tối, tiễn các khách khứa tới mừng thọ về, Phó Nguyệt và Tiêu Thái cũng đứng dậy cáo từ.
Tề Đồng được Chung Tình đỡ đứng lên, nàng dịu dàng nói: “Hôm nay hai ngươi cũng mệt mỏi, sớm trở về nghỉ ngơi một chút đi.”
“Chúng cháu liền đi về trước, cữu cữu, công chúa cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Thái bế Tiêu Giản đang ngáp ngủ lên, cùng Phó Nguyệt trở về.
Trên đường, Diệp An nghe Phó Nguyệt sai bảo nhanh chân chạy trước về Kỳ Cảnh Viện một chuyến, tìm Thạch bà bà lấy chiếc áo khoác rồi lại chạy quay lại.
Tiêu Giản ôm ca ca, ghé vào ngực hắn ngủ.
Phó Nguyệt tiếp nhận áo khoác che lại cho cậu bé. Ban đêm gió mát, đi về Kỳ Cảnh Viện còn phải qua một quãng đường, Phó Nguyệt lo lắng cậu bé cứ ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh.
Diệp An cùng gã sai vặt cầm theo đèn lồ ng đi ở phía trước dẫn đường, đám người Tuyết Nhạn thì đi theo phía sau, nhường lại không gian cho biểu thiếu gia cùng biểu thiếu phu nhân nói chuyện.
Ánh trăng sáng trong, Tiêu Thái và Phó Nguyệt chậm rãi mà đi.
Phó Nguyệt nghiêng mắt, nhìn Tiêu Thái dưới ánh trăng, nàng dịu dàng hỏi: “A Thái ca, chàng có nhớ rõ chuyện sau khi say rượu lúc buổi chiều không?”
Tiêu Thái tùy ý gật gật đầu: “Có, giữa trưa uống hơi nhiều một chút, Diệp An đỡ ta đưa về nghỉ ngơi.”
“Còn chuyện khác nữa thì sao?”
Tiêu Thái quay đầu nhìn về phía Phó Nguyệt: “Chuyện khác?”
“Sau khi trở về nhớ rõ nhiều hay ít?”
“Sau khi trở về, ta liền ngủ mà.” Tiêu Thái cau mày nghĩ nghĩ, “Ta hình như còn nhớ rõ Tiểu Nguyệt nàng từng trở về, bảo ta uống canh giải rượu mà.”
“Đúng vậy, còn có người nào tới có nhớ rõ không?”
Tiêu Thái lại nghĩ nghĩ, thật sự không nhớ nổi nữa: “Chuyện khác ta thật sự không nhớ rõ. Xảy ra chuyện gì? Nàng nói trực tiếp với ta đi.”
Phó Nguyệt quay đầu nhìn về con đường phía trước, chậm rãi nói: “Ừ, trở về rồi nói đi.”
Tiêu Thái nương theo ánh sáng mỏng manh đánh giá nét mặt của Phó Nguyệt, chỉ cảm thấy tuy nàng vẫn là bộ dáng hiền hậu như cũ, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác hơi lạnh lẽo, dường như tức giận thì phải?
Tiêu Thái ôm chặt A Giản, lại cố gắng nghĩ đến chuyện lúc chiều.
Nhưng nghĩ như thế nào, đều cảm thấy trong đầu mơ mơ màng màng, ngoài việc uống say đến mức đầu óc choáng váng muốn ngủ thì không có gì khác nữa.
Không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì, Tiêu Thái hơi thấp thỏm mà ghé sát vào Phó Nguyệt: “Là…… Là ta làm sai chuyện gì sao?”
Khóe môi Phó Nguyệt cong lên thành một vòng cung, trong mắt vẫn hơi lạnh lẽo một chút.
Nàng dịu giọng trấn an nói: “Kể ra cũng không phải chàng sai. Đi thôi, về phòng ta sẽ nói cụ thể cho chàng nghe.”
Phó Nguyệt vẫn luôn biết, nhiều người nhiều miệng, phủ đệ rộng lớn này ai biết có tai vách mạch rừng hay không chứ.
Tiêu Thái đi theo bên cạnh Phó Nguyệt, vẫn còn lặp lại suy tư chuyện lúc chiều.
Tới Kỳ Cảnh Viện, trước hết Tiêu Thái mang Tiêu Giản về phòng cậu bé, sau khi chờ Diệp An bưng nước ấm tới, Tiêu Thái tự mình lau người cho đệ đệ. Tiêu Giản nhắm mắt lại hừ hừ, Tiêu Thái vỗ nhẹ cậu bé, chờ cậu bé ngủ an ổn, Tiêu Thái mới về sương phòng phía đông để rửa mặt.
Mà Phó Nguyệt thì lại đi tới chỗ Thạch bà bà, ôm Nhu Nhu trở về, buổi tối còn phải cho con bé bú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...