Phó Nguyệt gật gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Thơ Ngữ: “Kể lại chuyện biểu thiếu gia sau khi trở về đi.”
Mặc dù trong lòng hơi khó hiểu một chút, nhưng chủ tử hỏi chuyện, Thơ Ngữ liền thấp giọng nói: “Diệp An đỡ biểu thiếu gia uống say trở về, Thơ Họa tỷ tỷ sai nô tỳ đi nấu canh giải rượu, còn tỷ ấy đỡ người vào gian chái phòng.”
Phó Nguyệt: “Vì thế nên ngươi vẫn luôn ở trong phòng bếp nhỏ à?”
“Vâng.” Thơ Ngữ gật gật đầu, “Nô tỳ thấy nữ đầu bếp nữ nấu xong liền nhanh chóng mang về đây. Mới vừa đi tới cửa thì biểu thiếu phu nhân ngài đã trở lại rồi.”
Phó Nguyệt gật đầu, lại trầm mặc như hãy còn suy tư cái gì đó. Ba nha hoàn đứng ở trước mặt nàng cũng không dám thở mạnh.
Tình Tước và Tuyết Nhạn đoán được một chút chuyện, không biết chủ tử muốn xử lý như nào; còn Thơ Ngữ lại hoàn toàn mù tịt, nhưng nàng cũng nhận thấy được có chuyện gì đó không ổn đã xảy ra.
Hôm nay là sinh nhật của Diệp Trạch, tiệc trưa mời đông đảo bạn bè thân thích, buổi tối còn có nhóm thân thích với Dũng Nghị Công phủ tụ họp tiếp. Phó Nguyệt đã nói qua với Tề Đồng, bây giờ mới vội vàng trở về nhìn Tiêu Thái. Ngồi một lát nàng còn phải trở lại chỗ của Tề Đồng, tiếp đãi các nữ quyến dạo chơi hoa viên và nghe diễn xướng.
Phó Nguyệt áp xuống cơn bực bội dâng lên trong lòng, nặng giọng sai bảo: “Tình Tước ngươi ở trong sân chăm sóc Thơ Ngữ Thơ Họa, Tuyết Nhạn ngươi đi mời Thạch bà bà lại đây.”
Thơ Ngữ ngẩng đầu nhìn biểu thiếu phu nhân, sau đó lại nhìn Tình Tước tỷ tỷ, hai người các nàng đều không giữ nụ cười thường trực trên môi như cũ nữa. Thơ Ngữ cảm thấy chính mình không hề cần người chăm sóc, nhưng phu nhân nói như thế, nàng liền lẳng lặng đứng ở một bên, không có bất cứ dị nghị gì khác nữa.
“Tiểu Nguyệt?” Thạch bà bà ôm Nhu Nhu đi tới.
Giờ phút này Nhu nhu đã tỉnh ngủ, đang tràn đầy năng lượng, nhìn thấy nương mình liền vươn đôi tay mập mạp về phía Phó Nguyệt, thân thể cũng ngoài về phía này.
Phó Nguyệt tiếp nhận cô bé, thân mật cọ cọ khuôn mặt nhỏ xinh mềm mại thơm mùi sữa của Nhu Nhu, sắc mặt trở nên dịu dàng hơn.
Tiêu Thái vẫn ổn thì không có gì ghê gớm cả.
Xảy ra chuyện, giải quyết gọn là được.
Phó Nguyệt đứng dậy đi vào nội thất cho Nhu Nhu bú no nê, sau đó lại đưa Nhu Nhu cho Thạch bà bà: “Bà cùng bà vú mang Nhu Nhu ra gian ngoài chơi đi, có lẽ phải chờ đến trước giờ cơm chiều A Thái ca mới tỉnh rượu. Ta đã chuẩn bị y phục mới cho chàng ấy đặt ở đầu giường. Đến lúc đó Thạch bà bà ngài nói với chàng ấy một tiếng, bảo chàng ấy rửa mặt đổi y phục xong rồi hãy đi đón tiếp tiệc tối.”
Tuy Thạch bà bà hơi nghi hoặc khi Phó Nguyệt bảo bọn họ ngồi ở chỗ này, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Thạch bà bà: “Ta hiểu rồi. Ngài cứ đi làm việc của mình đi, ta chờ A Thái tỉnh thì sẽ nói cho ngài ấy.”
Phó Nguyệt bảo Thạch bà bà canh giữ ở chỗ này, Tình Tước lại đi trông chừng Thơ Ngữ Thơ Họa, bên người nàng liền bớt đi mấy nha hoàn đi theo.
Nàng nhìn nhìn phía sau Thạch bà bà có hai tiểu nha hoàn, chọn một người trong đó để đi cùng nàng.
Trên thực tế chính Phó Nguyệt là người chưởng quản Kỳ Cảnh Viện, nàng sắp xếp thế nào thì đương nhiên mọi người đều phải nghe theo.
Nhìn sắc trời đã khá muộn, Phó Nguyệt phải đi đến chỗ Tề Đồng kia để ngồi tiếp đón cùng, không thể trì hoãn thêm nữa.
“Đi thôi.” Phó Nguyệt đứng dậy đi ra phía ngoài cửa, Tình Tước cũng dẫn Thơ Ngữ đi ra theo.
Phó Nguyệt dừng bước chân lại, nhìn về phía Tình Tước: “Thân thể Thơ Họa không tiện, chỉ sợ đêm nay cần ngươi chăm sóc, ngươi chịu khó vất vả chút, đêm nay trông chừng nàng ấy đi. Còn Thơ Ngữ ngươi lát nữa cứ đi nghỉ ngơi cùng Tuyết Nhạn trước.”
Tình Tước và Tuyết Nhạn đều gật gật đầu. Đây là Biểu thiếu phu nhân có ý muốn tách Thơ Ngữ và Thơ Họa ra, để hai nàng trông chừng bọn họ.
Tình Tước: “Nô tỳ nhớ kỹ. Ngồi một lát rồi sẽ thu dọn đồ vật đến chỗ phòng Thơ Họa chăm sóc nàng ấy, để Thơ Ngữ tới chỗ phòng kia của chúng ta nghỉ ngơi.”
Thấy Tình Tước đã hiểu thấu ý nghĩ của chính mình, Phó Nguyệt gật đầu, xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...