Xuyên Không Về Cổ Đại Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Diệp Trạch bình tĩnh, phảng phất như không nghe thấy gì, chỉ tập trung nói với cấp dưới về chuyện công vụ trong phủ.

Những người còn lại đi theo Xương Bình Bá phủ xấu hổ nghĩ, chuyện này vốn là chuyện của hai phủ Diệp gia, kết quả lại liên lụy bọn họ, vì thế càng hận Xương Bình Bá phủ.

Tại Xương Bình Bá phủ, Diệp Tu Huy ở nhà bị gia gia cùng cha liên tiếp răn dạy đánh cho hai trận đòn. Thương tích càng chồng chất, dưỡng thương càng lâu thêm, bởi vậy Dũng Nghị Công phủ lại bồi thường thêm một chút phí khám.

Mà sau khi Diệp Thiên Trung biết việc này, cười đến mức ngã rũ rượi vào người Tiêu Giản, nói thẳng tiền này coi như là đại gia thưởng cho hắn uống thuốc.

Thế mà khéo thay đúng lúc ấy Diệp Trạch tới thư phòng, “Ngươi là đại gia của ai?!”

Vui quá hóa buồn, Diệp Thiên Trung lại phải viết thêm một phần thư hối lỗi…


**

Ngày hôm nay, Tiêu Thái xoa mồ hôi từ giáo trường đi ra.

Diệp An thò đầu qua cúi người nói: “Biểu thiếu gia, đã hỏi thăm rõ ràng, cứ khoảng mười ngày Chu nương tử sẽ đi ra ngoài phủ chọn mua ít đồ.”

Tiêu Thái dừng bước chân lại, nhìn về phía hắn: “Thấy rõ ràng không, không nhận sai người chứ?”

“Chúng ta phái người ở hậu viện Triệu phủ theo dõi hồi lâu, sau đó đuổi kịp bọn họ đi tới cửa hàng hỏi thăm rõ ràng. Là Chu nương tử, người hầu của Triệu phủ, làm việc ở phòng bếp.”

Diệp An gãi gãi đầu: “Ta đối chiếu với bức họa mà ngài đưa cho, rất giống với Chu nương tử này. Hơn nữa chúng ta hỏi thăm, người ta nói chỉ có một nương tử họ Chu đi ra ngoài chọn mua đồ, đoán rằng chính là nàng ta. Có điều vẫn cần ngài đi nhận mặt.”

Tiêu Thái gật gật đầu: “Nàng ta gần đây khi nào ra phủ, chúng ta sẽ đi gặp.”

Diệp An vội vàng báo cáo thời gian mà bản thân dò hỏi được: “Cửa hàng kia nói, trước đó bọn họ hẹn ngày giao đồ là ngày mười sáu sẽ tới lấy. Chúng ta chờ ở quán rượu liền kề cửa hàng là có thể gặp được.”

Tiêu Thái nhớ kỹ ngày tháng, lấy mười lượng từ túi tiền bên hông ra đặt vào tay Diệp An.

Diệp An cầm tiền bạc mà chân tay luống cuống: “Sao tiểu nhân có thể lấy tiền bạc của biểu thiếu gia chứ.”

“Mấy ngày nay các ngươi vất vả giúp ta tìm người. Ngươi cầm đi, dẫn bọn họ đi uống mấy vò rượu, ăn bữa cơm giải lao. Số tiền còn dư lại thì cho ngươi.” Tiêu Thái ấn tay hắn xuống.


“Bổn phận của tiểu nhân là thay biểu thiếu gia làm việc, việc này…”

“Cho thì ngươi cứ nhận lấy đi, Ngô thúc sẽ không trách ngươi.”

Từ sau khi bọn họ sống yên ổn ở Dũng Nghị Công phủ, Phó Nguyệt liền vướng bận suy nghĩ tìm người của Triệu phủ để tìm hiểu tin tức của Triệu Vân Liên.

Nếu nàng dùng thân phận nha hoàn của Triệu Vân Liên trước kia tới cửa, chỉ sợ cửa lớn của Triệu phủ cũng chẳng thèm mở ra cho nàng chứ đừng nói là đi tìm hiểu tin tức chân thật của Triệu Vân Liên. Trong phủ kia, còn có ai thật sự để ý đến Triệu Vân Liên chứ.

Nhưng hiện tại thân phận của bọn họ không giống bình thường, tình huống ở Triệu phủ không rõ, Phó Nguyệt không muốn vì chính mình mà khiến Dũng Nghị Công phủ bị liên lụy vào Triệu phủ.

Vì thế Tiêu Thái liền tìm Ngô thúc nói rõ việc này, Ngô thúc phái mấy người trong phủ đi cùng Diệp An theo dõi sát sao Triệu phủ.

Phó Nguyệt nhớ rõ, đầu bếp nữ Chu nương tử là người hầu trong Triệu phủ, cũng theo Triệu phủ cùng vào kinh.


Chu nương tử từng được nhận ân huệ của phu nhân đời trước, luôn cảm nhớ ân tình của Lý ma ma cùng Triệu Vân Liên, lén lút lui tới. Vì nàng chưa bao giờ công khai, chỉ lén lút quan tâm Triệu Vân Liên, cho nên tân phu nhân Phương Hoa của Triệu phủ là thiếp thị được nâng lên chính thất vẫn không hề phát hiện ra.

Lý ma ma là người khôn khéo, phần tình nghĩa này gắn bó mười năm sau.

Nếu nói giờ phút này ở trong phủ nàng có thể lặng lẽ không một tiếng động liên hệ với người nào để tìm hiểu tin tức của Triệu Vân Liên thì đó chỉ có thể là Chu nương tử được cử ra ngoài chọn mua đồ.

Bởi vậy, Phó Nguyệt dựa vào ký ức, dùng vải bọc than củi vẽ phác họa lại Chu nương tử theo ấn tượng trong ký ức.

Diệp An dẫn người ngồi canh ở cửa sau của Triệu phủ, căn cứ theo bức họa thần kỳ cực kỳ giống người thật mà tìm kiếm được Chu nương tử. Bức họa quá rõ ràng sắc nét, dễ dàng nhận ra người, chẳng qua là tìm hiểu tin tức thì tốn chút thời gian mà thôi.

Không chỉ có đám người Diệp An, lúc Tiêu Thái mới cầm tới bức họa cũng kinh ngạc không thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui