Xuyên Không Về Cổ Đại Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Thạch bà bà chỉ chỉ vào cái mũi nhỏ của Nhu Nhu: “Thạch bà bà làm đồ ăn cho Nhu Nhu nhé, chờ nha.”

Chờ đến khi Thạch bà bà bưng chén bột nhỏ tới, trước hết Phó Nguyệt dùng một chiếc đũa sạch dính một ít nước cơm cho Nhu Nhu nếm thử.

Nhu Nhu nếm xong, cái miệng nhỏ nhai đi nhai lại, sau đó lại nói “Y nha y nha” cười híp cả mắt lại.

Phó Nguyệt đợi trong chốc lát, thấy con bé không nhè ra hoặc không thoải mái, lúc này mới lại bón cho một chút nước cơm và cháo bột.

Lần đầu tiên ăn dặm, Phó Nguyệt không dám bón cho cô bé nhiều. Không quá hai muỗng, nàng liền buông xuống.

Nhu Nhu còn chưa đã ghiền, bĩu môi tiếp tục nhìn về cái chén nhỏ trên bàn với ánh mắt khát vọng.

Không phát hiện ra, đây vẫn là cái đồ tham ăn.


Mọi người ngồi ở bên bàn thấy vậy đều nở nụ cười.

Tiêu Giản cầu xin cho cháu gái nhỏ: “Tẩu tử, Nhu Nhu nhất định là đói bụng, còn muốn ăn nữa đó!”

“A Giản đệ cứ ăn đi, Nhu Nhu còn nhỏ không thể ăn tiếp nữa.” Phó Nguyệt bế nữ nhi của mình lên, “Mọi người ăn trước đi, ta ôm con bé đi chỗ khác chơi.”

Nàng vừa mới sờ sờ cái bụng nhỏ của Nhu Nhu, hơi phình phình, thật sự không giống như vẻ đói bụng, có khả năng là đứa trẻ lần đầu tiên nếm đồ ăn dặm nên thấy tò mò cũng nên.

Tiêu Thái buông chén, nhìn về phía hai mẹ con bọn họ: “Nếu không để ta ôm đi, nàng cũng chỉ mới ăn có mấy miếng.”

“Không sao đâu, A Thái ca chàng cứ ăn trước đi, ta đi ngồi một lát cho đồ ăn nguội bớt là được.” Phó Nguyệt đưa Nhu Nhu tới thư phòng, tầm mắt được tách biệt khỏi đồ ăn, lại có nương chơi cùng nên đã dời đi lực chú ý, Nhu Nhu cũng không đòi ăn nữa.

**

Cuối tháng 9, Phó Nguyệt lựa ngày rảnh rỗi, mang theo những hình ảnh đẹp vừa mới vẽ xong cùng một ít thêu phẩm đi tới tiệm vải Lý Ký.

“Đi Vân kinh sao?” Lý Đình buông chén trà trong tay, nhìn về phía Phó Nguyệt.

“Đúng vậy, đầu tháng mười phải đi rồi, có lẽ phải đến đầu xuân sang năm mới trở về.”

“Vậy dọc đường đi các muội đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ? Nếu không ta giới thiệu hai nhà tiêu cục đáng tin cậy cho muội nhé?”


“Ý tốt của Đình tỷ ta xin cảm tạ trước, có điều có người tới đón chúng ta cùng nhau đi thượng kinh, cho dù nhiều người cũng không có vấn đề gì.” Phó Nguyệt nói ổn thỏa không đi sâu vào chi tiết.

Lý Đình gật gật đầu: “Tiểu Nguyệt muội cứ yên tâm, tuy chúng ta không phải là người có quyền thế lớn gì, nhưng mà cửa hàng nhà muội ta sẽ cho ngươi lưu ý nhiều hơn.”

Phó Nguyệt: “Cửa hàng có A Dương quản lý, nhưng ngài có thể chiếu ứng thì ta càng yên tâm.”

Lý Đình nhiệt tình nói: “Lý gia chúng ta cũng mở cửa hàng ở vân kinh đó, để ta nói địa chỉ cửa hàng của nhà cho muội. Nếu muội có chuyện gì thì sai chưởng quầy gửi tin tới cho ta là được.”

Bởi vì Phó Nguyệt đưa ra cách thêu chữ thập, Lý gia đã nhanh chóng lan truyền việc này và trở nên nổi tiếng.

Hiện tại nếu nhắc tới việc thêu chữ thập, các bá tánh bình dân nghĩ đến trước tiên chính là tiệm vải Lý Ký. Mặc dù về sau xuất hiện nhiều nhà bắt chước, nhưng so ra vẫn không bằng hàng của Lý gia.

Cho nên Lý gia rất coi trọng Phó Nguyệt, hơn nữa nàng còn tiếp tục cung cấp cho bọn họ các phong cách vẽ riêng độc đáo, thậm chí còn thêu được hai mặt tinh diệu.

Thêu chữ thập ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh, Phó Nguyệt lấy một phần lợi nhuận từ Lý gia, ngoại trừ tháng thứ nhất doanh thu tăng vọt, những tháng sau mỗi tháng Phó Nguyệt đều có thể thu về từ hai trăm đến ba trăm lượng. Bởi vậy có thể thấy được Lý gia có năng lực thật lớn.


Mà Lý gia cũng cam tâm tình nguyện, gia chủ đâu có ngốc, người tài giỏi như thế Lý gia bọn họ muốn giữ chân lại mới được. Gia chủ Lý gia khi gửi thư cho Lý Đình cũng dặn dò qua rằng muốn kết giao tốt với Phó Nguyệt.

Lý Đình không cần hắn nói cũng biết chính mình nên làm như thế nào, hơn nữa tính cách của nàng còn hợp với Phó Nguyệt.

Lý Đình lại nói: “Nếu vậy thì muội chờ một chút, ta thanh toán tiền lãi trước và số bạc từ thêu hai mặt cùng mẫu vẽ cho muội một thể. Mấy tháng nữa muội không ở đây…” Tiền lãi từ thêu chữ thập đều đã thống nhất là chờ Lý gia sắp xếp rõ ràng sổ sách rồi cứ ba đến bốn tháng lại kết toán cùng Phó Nguyệt một lần.

Phó Nguyệt hào phóng mà cười nói: “Việc đó cứ chờ ta trở lại rồi nói sau, Đình tỷ cứ giúp ta thu trước nhé.”

Lý Đình cũng không ngượng ngùng, cười lớn đồng ý: “Để ở chỗ tỷ, muội sẽ không thiếu dù chỉ một đồng.”

Ngồi nói chuyện phiếm trong chốc lát, Phó Nguyệt mang theo tay nải nhỏ đầy ắp trở về nhà.

Tại chỗ cửa hậu viện của Tiêu gia, ba chiếc xe ngựa đứng thành hàng dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui