Quyết định Phương Phương đến hỗ trợ, cuộc sống của Tiêu gia vẫn chậm rãi trôi qua.
Vào tháng bảy, tiểu Nhu Nhu đã là cục cưng hơn bốn tháng.
Khi Nhu Nhu mọc chiếc răng sữa đầu tiên, Tiêu Thái, Phó Nguyệt, người lần đầu tiên làm cha mẹ đều vô cùng kích động.
Hai người bọn họ cầm đồ chơi hấp dẫn sự chú ý của Nhu Nhu, Nhu Nhu cười toe toét, để lộ hai chiếc răng nhỏ như gạo ở nướu dưới.
Phó Nguyệt lấy khăn bông lau nước miếng cho cô bé: "Nhu Nhu à, sao nước miếng này của con lại chảy không dứt như thác nước vậy?"
Nhu Nhu không biết nương đang chê cười bé, còn ngây ngô vui vẻ, cánh tay nhỏ quơ quơ như muốn bắt lấy cái trống lắc cha bé đang lắc lắc trước mặt.
Thạch bà bà ở một bên híp mắt nhìn Nhu Nhu: "Trẻ con đều như vậy, khi mọc răng nước miếng rất nhiều."
Cuối tháng mười bọn họ sẽ đi, mấy ngày gần đây Thạch bà bà và Phó Nguyệt đang chuẩn bị quần áo cho đứa nhỏ mặc vào đông.
Trẻ con lớn tướng rất nhanh, bọn họ phải chuẩn bị trước.
Chơi với Nhu Nhu trong chốc lát, Phó Nguyệt bảo Tiêu Thái dỗ con ngủ, mình thì đi đến bên cạnh Thạch bà bà cùng bà thêu thùa may vá.
Đêm nay.
Tiêu Thái đang đọc sách ở thư phòng, Nhu Nhu được đặt ở trong chiếc giường nhỏ ngủ. Giường gỗ cách hắn không xa, Nhu Nhu có động tĩnh gì hắn có thể chú ý đến kịp lúc.
Trong chính đường, Thạch Mãn đang nhẹ tay nhẹ chân sắp xếp bát đũa, cố gắng không quấy rầy Nhu Nhu đang ngủ cùng với Tiêu Thái, Tiêu Giản đang đọc sách viết chữ.
Nhu Nhu tỉnh lại, mở đôi mắt to đen như quả nho lấp lánh.
Không ai kịp lúc đến bế bé, Nhu Nhu méo miệng nhưng lại không khóc.
Tiêu gia nuôi bé rất tốt, trắng trắng mềm mềm, tay chân nhỏ nhắn như ngó sen dần cứng cáp. Trên bàn tay nhỏ bé còn có lúm đồng tiền nhỏ do bàn tay tạo ra, rất dễ thương, Phó Nguyệt nhịn không được cuối cùng hôn nhẹ Nhu Nhu,
Lúc này tay chân béo ú của Nhu Nhu, quơ lung tung. Cũng không biết bánh nếp nhỏ này nghĩ đến cái gì, cong đôi mắt to, càng ra sức khoa tay múi chân vui sướng.
Nhu Nhu nghiêng đầu nhìn Tiêu Thái ở bên phải, hai bắp chân nhỏ vậy mà lôi cả thân cơ thể trở mình sang phải. Bé nằm nghiêng, đè nặng nửa người, nhất thời còn có chút mờ mịt chớp chớp mắt.
Lại phát hiện mình không động đậy được nữa, Nhu Nhu lập tức phát ra tiếng khóc rầm trời.
Tiêu Giản đang viết chữ to, đột nhiên Nhu Nhu vừa khóc hoảng sợ bút lông trong tay cậu rớt xuống một bãi mực, tờ chữ mẫu này bị huỷ...
Tiêu Thái buông sách bước nhanh đi đến, một tay ôm lấy Nhu Nhu dỗ dành nói: "Nhu Nhu tỉnh rồi? Không khóc, không khóc, cha ở đây."
Bị cha ôm dỗ dành trong chốc lát, Nhu Nhu chậm rãi ngừng khóc, nắm lấy quần áo phụ thân "ê a bi bô" cũng không biết là đang oán giận lúc nãy mình bị doạ hay không.
Tiêu Thái cùng "ừ à à" đáp lại con gái, nhìn bé bình tĩnh lại, Tiêu Thái thả Nhu Nhu vào lại giường gỗ.
Đang muốn đứng dậy lấy búp bê vải lại đây chơi, đột nhiên Tiêu Thái giật mình tại chỗ.
Lúc nãy, hắn là ôm lấy Nhu Nhu đang nằm sấp.
Là nằm sấp đó!
Nhưng rõ ràng hắn nhớ rõ lúc trước đứa bé là nằm ngửa mà!
Cho nên, Nhu Nhu biết lật người?!
Tiêu Thái xoay người cong lưng, tiến đến trước mặt Nhu Nhu.
Nhu Nhu không đợi được búp bê vải nhỏ quen thuộc, đã thấy khuôn mặt quen thuộc phóng đại của cha, miệng "ê a bi bô" một lát, ánh mắt trợn to đen láy nhìn về phía cha.
"Nhu Nhu, con lật người trở lại lần nữa cho cha xem." Tiêu Thái chờ mong nói.
Nhu Nhu dời mắt thổi bọt nước miếng, tiếp tục mở rộng hai tay chân bé xíu của mình, hoàn toàn không để ý đến người cha đang vô cùng kinh ngạc vui mừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...