Đi xuyên qua quãng đường hành lang quen thuộc, các viện được bố trí ở trong phủ nàng vẫn còn quen thuộc, nhưng tâm trạng lại có sự khác biệt.
Đi vào viện Lạc Hà, Triệu Vân Liên vẫn giống như ngày xưa, ngồi ở trên giường đọc sách.
Phấn Đào từ vị trí nha hoàn nhị đẳng được nâng lên thành nha hoàn nhất đẳng, tiếp nhận vị trí của Phó Nguyệt hầu hạ bên cạnh Triệu Vân Liên.
Xa xa thấy Lý ma ma dẫn theo Phó Nguyệt ăn mặc theo lối phụ nhân tiến vào trong viện, nàng ấy liền sớm bẩm báo Triệu Vân Liên, vén rèm cửa lên chờ bọn họ tới.
Triệu Vân Liên buông thoại bản trong tay, vẫy tay với Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt ăn ý mà dắt tay nàng giống như trước kia, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở phía
trước.
Triệu Vân Liên tỉ mỉ đánh giá nàng, tóc được vấn lên thành búi tóc của phu nhân, sắc mặt hồng hào sáng sủa, còn vẽ mày, thoa son môi, mỗi đường nét đều tỏa ra hào quang. Nếu như trước kia nàng không trang điểm giống như hoa thủy tiên thì hiện tại trông như hoa thược dược nở rộ, diễm lệ sặc sỡ.
“Nhìn thấy tỷ tỷ quyến rũ như vậy là biết cuộc sống của tỷ rất tốt.”
“Đúng vậy, muội muội đừng lo lắng cho ta. Trong nhà đều tốt, người cũng tốt……” Nhắc tới Tiêu gia, Phó Nguyệt cười đến mức híp cả mắt lại.
“Vậy ta yên tâm rồi.”
“Khi nào mọi người khởi hành trở về kinh?”
“Phu nhân nói 5 ngày sau, ngày mùng hai tháng tư thì đi. Mọi chuyện trong phủ đã xử lý ổn thỏa rồi”
“Được, cả chặng đường xe ngựa mệt nhọc, trên đường muội muội phải bảo trọng thân thể.”
“Có Lý ma ma cùng Phấn Đào rồi mà”.
“Lý ma ma làm việc chu đáo, tại ta quá nhọc lòng.”
“Tỷ lo lắng cho ta, ta vui vẻ còn không kịp đó.”
“Đúng rồi, ta làm món thịt thỏ viên cay cho muội mang theo. Trên đường ăn rất tiện, khi nào không ăn uống thì ăn mấy viên cũng có thể khai vị.”
Phó Nguyệt đưa cái tay nải nhỏ cho Triệu Vân Liên, Triệu Vân Liên vui sướng duỗi tay tiếp nhận, mở giấy dầu bọc quanh ra, không nhịn được mà nếm một miếng.
“Chà… chính là cái vị này, cay cay ngon miệng! Ăn ngon! Lý ma ma giúp ta cất cẩn thận nha.”
Lý ma ma buồn cười mà nhìn tiểu thư giờ này cũng trở nên hoạt bát, tiếp nhận cái tay nải nhỏ mang đi cất.
“Tỷ kể cho ta nghe một chút về cuộc sống sinh hoạt của tỷ ở Tiêu gia đi.” Triệu Vân Liên hơi tò mò một chút..
Phó Nguyệt liền kể cho nàng ấy nghe về sự náo nhiệt trong yến tiệc đãi khách hôm đón dâu ở nông thôn, cậu bé A Giản ngoan ngoãn, còn cả chuyện lên núi hái nấm mới học được.
Triệu Vân Liên hàng năm chỉ ru rú ở hậu viện, nghe chuyện mà mê mẩn, “Thật tốt.”
“Đúng vậy, cuộc sống sinh hoạt tự tại, thật sự muội đừng lo lắng về ta.”
“Ta không lo lắng, tỷ luôn luôn thông minh hơn ta, ta mới không cần phải nhọc lòng về tỷ.”
Nói xong, hai người liền cười đùa ở bên nhau, còn cùng nhau đọc thoại bản một lát.
Hai tỷ muội trò chuyện một lúc lâu, thời gian nhoáng cái liền qua, Lý ma ma tới nhắc nhở Phó Nguyệt, Tiêu Thái đã đứng chờ ở ngoài phủ.
Lần này sẽ phải chia lìa thật sự, sau này không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Triệu Vân Liên lưu luyến không rời mà lôi kéo Phó Nguyệt, “Chờ ta sau khi về kinh ổn định sẽ viết thư cho tỷ.”
“Được, ta cũng sẽ hồi âm lại. Muội phải bảo trọng thật tốt, những người ở hậu viện kia ngày thường muội cũng phải cẩn thận để ý một chút…”
“Ừ! Ta hiểu…”
Thiên hạ bao giờ cũng có thời điểm tiệc vui cũng đến lúc tàn.
Cuối cùng, Lý ma ma vẫn tiễn Phó Nguyệt đỏ bừng hốc mắt đi ra.
Nhìn Phó Nguyệt cúi đầu xuống, khóe mắt cũng đỏ, Tiêu Thái sốt ruột hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Nàng đừng khóc, nói cho ta nghe xem.”
“Không có việc gì, cáo biệt với tiểu thư nên hơi thương cảm mà thôi.” Lý ma ma vỗ vỗ bả vai Phó Nguyệt, an ủi nàng.
“Lý ma ma cũng phải bảo trọng thân thể cho tốt, chúng ta đi đây”.
“Đi đi.”
Trịnh trọng bái biệt Lý ma ma xong, Phó Nguyệt cất bước đi theo Tiêu Thái rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...