Xuyên Không Về Cổ Đại Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Phó Nguyệt rũ mắt cân nhắc một lát.

Điểm tâm trong nhà do Thạch Dương làm chủ lực, Thạch bà bà cùng Thạch Mãn làm trợ thủ cho cậu. Bây giờ khi Phó Nguyệt có thời gian và sức lực, cũng sẽ cùng làm.

Phó Nguyệt tính toán một phen, số lượng điểm tâm mỗi ngày nhiều hơn hẳn là sẽ rất bận đây.

Phó Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hồ chưởng quầy, điềm đại nói: "Việc này đến đột nhiên, Hồ chưởng quầy để chúng ta cân nhắc một chút đi. Đợi thêm hai ngày nghĩ xong rồi, chúng ta sẽ đến cửa thương lượng với Hồ chưởng quầy.

Hồ chưởng quầy nghe nàng nói vậy, trong lòng đã có ý mừng.

Không trực tiếp từ chối, chính là có cơ hội! Có thể nói là được.

"Không sao không sao, ông chủ Tiêu, bà chủ Phó, các ngươi từ từ suy nghĩ. Cửa lớn của Khách Vân Lan chúng ta vẫn mở rộng cho các ngươi!"


Phó Nguyệt: "Thật ngại quá, phiền ngài hôm nay tốn công đi một chuyển."

"Bà chủ Phó nói gì vậy, ta vốn là đến để cảm ơn. Nếu sau này hai nhà chúng ta có thể hợp tác, đó cũng là chuyện vui ngoài ý muốn!"

Trong tửu lâu bận rộn, Hồ chưởng quầy chưa ngồi được một lúc thì lập tức rời đi.

Buổi tối, cả nhà cùng nhau ăn cơm, Phó Nguyệt liền lấy chuyện này ra nói với mọi người.

"A Dương, đệ có bận không?"

Sau khi Thạch Dương nghe xong buông đũa nghĩ nghĩ: "Sư phụ, số lượng điểm tâm mỗi ngày tăng không nhiều lắm, chúng ta hẳn là không thành vấn đề." Bây giờ cậu có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, có thể dùng đến.

Phó Nguyệt: "Đệ yên tâm, sẽ không nhiều lắm đâu."

"Khách Vân Lai là tửu lâu lớn đệ nhất đệ nhị trong thành, mỗi ngày phần đông khách là người đi đường từ trời nam biển bắc. Chúng ta mượn danh tiếng của cửa hàng bọn họ để đẩy danh tiếng của cửa hàng mình lên một tầng."

"Số lượng hạn chế, khó có được, mới có thể càng có giá trị. Ta chuẩn bị quyết định chủng loại điểm tâm mỗi ngày, dựa theo đó đưa đến cửa hàng mỗi ngày. Mỗi loại khác tăng thêm một trăm, giá của họ cũng giống như giá chúng ta bán, về phần tửu lâu bọn họ đính giá bao nhiêu thì ta không quan tâm."

Điểm tâm của cửa hàng bánh ngọt Phúc Khí từ trước nay cung không đủ cầu, mặc dù tửu lâu tăng giá cũng có thể bán ra.


Càng đừng nói thương gia, người qua đường ở Thạch Châu thành trong thời gian ngắn, bọn họ không rõ giá gốc của điểm tâm, nhưng chắc chắn sẽ bị hương vị này hấp dẫn, giá cao một chút cũng sẽ nguyện ý chi bạc.

Phó Nguyệt giải thích rõ ràng ý tưởng mình nghĩ qua cho mọi người, đây là điều không thể toàn diện hơn.

Thạch Dương gật gật đầu: "Đệ nghe theo sự phụ, mỗi ngày làm nhiều thêm một chút, chúng ta có thể không ngừng bận rộn, Chỉ là nguyên liệu dự tính ban đầu sợ là không đủ dùng."

"Chuyện nguyên liệu ta đi liên hệ, các đệ yên tâm." Tiêu Thái đúng lúc nói.

Thạch Dương: "Vậy đệ không thành vấn đề."

Phó Nguyệt nói với Thạch Dương: "Vậy qua hai ngày, đệ sẽ theo ta và A Thái ca đến Khách Vân Lai đi."

Thạch Dương có chút nghi hoặc: "Đệ cũng phải đi sao?"

"Đệ đi theo cùng nghe một chút đi."


"Vâng." Thạch Dương không hỏi nhiều.

Chuyện sư phụ phân phó, cậu theo đó mà làm là được.

Khi Thạch Dương vừa đến, có thể vì gặp phải chuyện từ nhỏ nên có chút nhạy cảm, đề phòng, mặc dù cậu có thể đổi khuôn mặt để tiếp khách vì lợi ích của cửa hàng, nhưng vậy là ép buộc chính mình, ngoài cười nhưng trong không cười.

Nhân lúc cậu chủ động nói muốn đứng ở bếp học nấu ăn, Phó Nguyệt đồng ý.

Thời gian lưu chuyển, bây giờ cậu càng ngày càng điềm tĩnh trưởng thành, thỉnh thoảng đến trước cửa hàng tiếp khách đã có thể bình tĩnh tự nhiên trò chuyện vui vẻ với nhóm khách quen.

Phó Nguyệt nhìn thấy vậy cũng có chút vui mừng. Nàng liền nghĩ không cần nghĩ trói buộc cậu ở trong xó bếp nho nhỏ, có thể dẫn theo Thạch Dương đi lại nhiều hơn, bồi dưỡng kiến thức và năng lực của cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui