"Vâng, bà là đại bá mẫu của Tiêu gia. Có điều vì vụ náo loạn nhà bà ấy lần trước bị thôn trừng phạt, bây giờ bà ấy cũng chỉ dám mạnh miệng tranh cãi." Tiêu Thái bình tĩnh nói.
"Ngô thúc, chúng ta đi thôi. Đừng để loại người này làm mất vui"
"Đi thôi." Ngô thúc nhìn chỗ sân này lần cuối, xoay người cùng Tiêu Thái rời đi.
Diệp An lái xe ngựa vừa ổn định vừa nhanh về đến trong thành.
Xe ngựa mới vừa dừng lại, Tiêu Thái đỡ nàng xuống xe, Phó Nguyệt nhanh chóng chạy vào viện.
"Thạch bà bà? Nhu Nhu tỉnh chưa?"
Giường nhỏ của Nhu Nhu bị chuyển đến nhà chính, Thạch bà bà vừa thêu vừa trông bé.
Nhìn thấy phu nhân trở về, Thạch bà bà buông đồ, tránh qua một bên: "Chưa đâu, các ngươi vừa đi vừa về cũng chỉ hơn một giờ. Nhu Nhu vẫn đang ngủ."
Phó Nguyệt nhẹ thở phào, cũng không lên trước, từ xa nhìn thoáng qua từ xa, thấp giọng nói: "Con đi rửa mặt rửa tay, thay quần áo lại đến ôm bé."
Nàng lăn qua lăn lại bên ngoài nửa ngày, quần áo dính không ít bụi.
Thay quần áo không lâu, Nhu Nhu tỉnh ngủ lẩm bẩm khóc. Phó Nguyệt ôm bé, tắm rửa sạch sẽ lại cho bé ăn no lại đưa bé cho Thạch bà bà.
Tiêu Giản đi lên, cầm lấy búp bê chơi đùa với bé.
Nhất thời trong nhà chính thường nghe thấy giọng sữa cười "khanh khách" của Nhu Nhu cùng những lời nói trẻ em đùa giỡn của Tiêu Giản, ngay cả Ngô Thúc ngồi nói chuyện với Tiêu Thái cũng nhịn không được nhìn qua vài lần.
Qua Tiết Thanh Minh, Ngô thúc liền dự định quay về kinh trước.
Tuy nói đã dùng bồ câu gửi thư cho lão gia về lộ trình của chuyến đi này, nhưng ông vẫn còn phải tự mình bẩm báo.
Huống hồ một nhà Tiêu Thái cũng không về với bọn họ sớm, ở lại thêm cũng vô ích.
Hôm nay Phó Nguyệt tự mình xuống bếp, cùng Thạch Dương chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn.
Diệp An ăn đến mức đầu cũng không ngẩng lên.
Không ngờ, điểm tâm của biểu thiếu phu nhân ăn ngon, đồ ăn lại càng tuyệt.
Sau này nói không chừng không thể thường xuyên đến ăn, ăn nhiều một chút!
Ngô thúc nếm thử mùi vị của vài món chính, cũng cười khen nói: "Tay nghề của Tiêu phu nhân khiến người khác có dư vị bất tận."
"Ngô thúc quá khen rồi!" Ngọc bàn cao lương mỹ vị gì trong Dũng Nghị công phủ không thiếu, nhưng Ngô thúc nể mặt, Phó Nguyệt cũng vui vẻ.
Tiêu Thái cùng Phó Nguyệt bảo Ngô Thúc nếm thử các món khác: "Không phải ta khen tay nghề của nương tử mình, nhưng ở thành Thạch Châu này không có mấy tửu lâu so được với nàng!"
Thạch Dương trêu chọc nói: "Lão gia lão gia, còn đệ sao?"
"Đệ à, còn phải học hỏi sư phụ nữa."
"Vâng" Thạch Dương gãi đầu cười nói.
Ăn xong, Diệp An và Tiêu Giản lười biếng nửa nằm trên ghế. Ăn quá no rồi.
Thạch Dương lấy điểm tâm trước đó Phó Nguyệt đã căn dặn đưa cho Diệp An.
Diệp An ngồi đàng hoàng, nhận lấy. Cậu ta ngẩng đầu nhìn Ngô thúc và Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt dịu dàng nói: "Chúng ta cũng không có quà gì quý giá để chuẩn bị theo, đây là chút điểm tâm cùng bánh lá ngải nhà làm, Ngô thúc có thể ăn trên đường. Ta chuẩn bị nhiều chút, nếu đến Vân kinh bị hỏng cứ vứt đi."
Nói xong nàng lại lấy một bọc vải nhỏ: "Trong đây có bốn túi hương, thời gian gấp gáp cũng chỉ có thể làm ra được nhiêu đây. Tặng cho thúc thúc, công chúa và biểu muội biểu đệ của quý phủ.
Túi hương xinh xắn tinh xảo, Phó Nguyệt đặc biệt đến tiệm vải Lý Ký chọn loại vải lụa sa tanh hảo hạng, lại thêu hai mặt. Vì không biết tính cách, sở thích của mọi người nên lựa chọn kiểu dáng thông thường của triều Lệ.
Ngô thúc trịnh trọng nhận lấy túi vải nhỏ: "Ngài yên tâm, túi hương này, ta nhất định tự mình giao đến tay lão gia và công chúa."
Phó Nguyệt cười cười.
Tấm lòng bọn họ nên có đã chuẩn bị rồi, về phần bên kia có vui vẻ nhận lấy hay không đó không thể theo suy nghĩ của họ được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...