"Ai ôi, đây là gạo tẻ à, ông nhìn hạt gạo trắng này! Không được, ta phải chừa một chút đưa cho nương tử của Thế Thịnh để bồi bổ cơ thể!" Trương thẩm tỉ mỉ đóng gói thức ăn đắt tiền, khoá vào rương nhỏ.
Tiêu gia bây giờ, Phó Nguyệt thu dọn đồ vật trong nhà, Diệp An tiếp tục nói chuyện, chơi đùa với Tiêu Giản.
Tiêu Thái lại phải dẫn Ngô thúc đi dạo trong thôn.
Tiêu Thái: "Thê tử à, ta dẫn Ngô thúc đi ra ngoài trước."
Phó Nguyệt: "Được, đúng lúc ta thu dọn trong nhà dưới. Đợi hai người về chúng ta sẽ trở về thành."
Tiêu Thái đi đi dừng dừng, cho đến khi đến sân ngoài của đại phòng Tiêu gia mới dừng bước.
"Nơi này là nơi ở cũ của Tiêu gia." Vẻ mặt Tiêu Thái bình tĩnh: "Sau khi ông bà sửa sang lại ngôi nhà, khi đó một nhà chúng ta ở hai gian phía tay."
Ngô thúc nhìn kỹ nơi này.
"Đi thôi, Nhu Nhu vẫn đang đợi các ngươi." Ngô thúc thu hồi ánh mắt.
Tiêu Thái gật đầu, hắn cũng nhớ nhung con gái nhỏ trong nhà, cũng không biết đã tỉnh hay chưa, có khóc hay không.
Bọn họ vừa mới xoay người, cửa viện nhà Tiêu Cường liền mở ra.
Thôi Hạnh Hoa bưng một chậu quần áo, chuẩn bị đến bờ sông phía tây giặt.
Vừa thấy Tiêu Thái, Thôi Hạnh Hoa trợn mắt xem thường, sải bước lớn ra ngoài.
Tiêu Thái cũng không để ý.
Thôi Hạnh Hoa đột nhiên nửa đường quay lại, vào trong viện.
Ngẫm lại bởi vì con bạch nhãn lang hại gia đình bà thành cái dạng này, Thôi Hạnh Hoa không khỏi tức giận. Mà những chuyện xảy ra năm đó vẫn còn rành rành trước mắt, Thôi Hạnh Hoa cũng không dám chủ động tìm bọn họ gây phiền toán.
Thôi Hạnh Hoa ném chậu gỗ đựng quần áo, liếc nhìn một vòng.
Trong nhà, Từ thị ngồi dưới mái hiên bưng dĩa dâu rừng ăn.
Trái cây dại mọc đầy sau núi, người trong thôn muốn ăn chỉ cần tự mình lên núi hái.
Mấy thứ trong lòng Từ thị có lẽ do nàng ta ba bốn lần thúc giục Tiêu Đại Bảo, lúc này Tiêu Đại Bảo mới hái cho nàng ta một chút.
Không nhiều, khó khăn lắm mới lấy được một nắm.
Thôi Hạnh Hoa cùng Tiêu Điềm chưa được chia đã bị Từ thị gạt vào bát.
Từ thị thấy chậu gỗ trên mặt đất, hỏi: "Nương, sao ngươi lại quay về? Nếu đống quần áo này không giặt, ngày mai Đại Bảo ca sẽ không thay được."
Thôi Hạnh Hoa bước đến, giật lấy bát lớn trong tay Từ thị.
Bên trong chỉ có mấy quả nứt trơ trọi, nước còn đầy.
Thôi Hạnh Hoa giật lấy liền rời đi, Từ thị nhảy dựng lên: "Nương, người làm cái gì vậy? Trong bát còn có mấy quả con vẫn chưa ăn xong!"
Thôi Hạnh Hoa mở cửa lớn, dùng sức hất nước về phía Ngô Thúc cùng Tiêu Thái.
Ngô Thúc và Tiêu Thái đã rời khỏi được vài bước, nước bẩn cũng không có hất trúng trên người bọn họ.
Thôi Hạnh Hoa vẩy nước lại kinh sợ, làm bộ làm tịch vội vàng đóng cửa viện lại, đồng thời cao giọng nói: "Con dâu à, mẹ đổ nước cho con!"
Từ thị hổn hển nói: "Đổ cái gì mà đổ, trái cây đều bị nương ném hết rồi!"
"Mấy thứ bẩn thỉu hôi hám đó, cũng không thể để làm bẩn cửa nhà chúng ta, phải đổ nước đi xả xui!" Đóng cửa lại bà cho cảm thấy có cảm giác an toàn, Thôi Hạnh Hoa càng nói càng lớn tiếng, chửi chó mắng mèo.
"Nương, người nói cái gì vậy? Ta mặc kệ, người phải kêu Đại Bảo đi hái lại trái cây cho ta!"
"Ăn ăn ăn, cái loại nữ nhân có chồng suốt ngày chỉ biết ăn thôi." Thôi Hạnh Hoa không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cũng không để ý Từ thị, cằn nhằn đi vào phòng.
Ngoài cửa, tuy nói Tiêu Thái không có gì tổn hại, lại bị Thôi Hạnh Hoa làm cực kỳ chán ghét.
Hắn lười tranh luận với bà, Tiêu Thái xin lỗi mà kêu Ngô thúc trở về.
Ánh mắt nghiêm nghị trong mắt Ngô thúc tối sầm lại: "Đây là nương tử của đại phòng Tiêu gia sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...