Ngô thúc hất cằm ý gọi Diệp An.
Cậu ta biết ý, vội vàng vào buồng xe ngựa tìm một số đồ còn nguyên đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Chủ yếu là đồ ăn nhẹ được đóng gói, còn có nửa bao gạo Vĩnh Dương, cùng một túi trà.
Trương thẩm đang cười mời mọi người đến nhà bà dùng cơm: "Cũng sắp đến giờ cơm rồi, Tiểu Nguyệt à, nhà các con còn có hai vị khách quý này không bằng đến nhà thím tiện thể ăn cơm luôn."
Phó Nguyệt tiễn bà: "Không cần đâu, Nhu Nhu còn ở trong nhà đợi bọn con về."
Nghĩ về đứa nhỏ trắng nõn xinh đẹp kia, Trương thẩm không khỏi cười híp mắt nói: "Vậy cũng đúng, con nhỏ không thể để đói được. Vậy lần này thím không giữ con nữa, lần sau con dẫn theo tiểu Nhu Nhu về nha."
"Vâng."
"Trương thẩm!" Diệp An cười tủm tỉm đưa đồ cho Trương thẩm: "Hôm nay phiền ngài nói chuyện với thúc của ta hết nửa ngày, chút đồ ăn vặt này, mong ngài đừng ghét bỏ."
Trương thẩm khách khí vì sự khách khí của cậu ta, bà nhìn nhìn Phó Nguyệt, lại vội vàng từ chối: “Đừng, cái này không được. Ngô lão ca không chê cười ta lắm miệng, tán gẫu hai câu, sao có thể đòi hỏi đồ của các ngươi a!”
Diệp An: “Ngài không biết, ngài nói chúng ta những chuyện xưa của người bạn cũ của bọn ta, cho dù bọn họ không còn nữa, nhưng trong lòng người sống cũng có thể an ủi hơn một chút."
"Ai ôi... Tiểu Nguyệt à!" Trương thẩm xin Phó Nguyệt giúp đỡ, hy vọng nàng có thể nói hai câu ngăn Diệp An nhiệt tình, khách khí như thế.
Phó Nguyệt lại không giúp bà, ngược lại còn khuyên nhủ: "Trương thẩm, thím hãy nhận đi."
Nếu Ngô thúc biết ơn những gì Trương thẩm đã kể về mẹ nàng cho ông ấy, nhận lấy cũng không sao. Thứ nhỏ nhặt này, đối với Ngô thúc mà nói chỉ là tuỳ tiện chuẩn bị, ông ấy cũng không coi trọng. Lúc này đẩy tới đẩy lui không có ý nghĩa gì.
Phó Nguyệt và Diệp An đều nói như thế, Trương thẩm không lay chuyển được, cuối cùng vẫn mang một đống đồ lớn nhỏ này về nhà.
Đợi đến trưa, cánh đàn ông trong nhà quay về, Trương thẩm nói chuyện của hôm nay với Tôn Trường Canh, khi mở đống đồ ra, bà phát hiện trong đống đồ Diệp An đưa vậy mà lại giấu năm lượng bạc.
Tuy nói cuộc sống của Tôn gia cũng càng ngày càng tốt, nhưng đột nhiên có hơn năm lượng, bọn họ vẫn không thể bình thản tự nhiên mà nhận được.
Khi Trương thẩm đuổi theo ra đến sân, nhóm người Tiêu Thái đi dạo trong thôn xong đã rời khỏi đây.
Tôn thúc nghĩ một chút rồi nói với Trương thẩm: "Vậy bà nhận trước đi. Người bạn cũ tìm đến này có thể cho số tiền này có lẽ cũng không phải là người nhà bình thường." Người nhà bình thường nào có thể tiện tay đưa cho người khác năm lượng bạc chứ.
Trương thẩm nhớ lại những thứ chứng kiến hôm nay: "Đúng ha... Ta thấy A Thái cùng Tiểu Nguyệt rất khách sáo với Ngô thúc kia. Người kia nói chuyện cũng rất khí thế, phóng khoáng."
Nghĩ đến nếu là bạn cũ của Tiêu Thư ca, nói thẳng là bạn của Tiêu Thư là được rồi.
Nhưng Ngô thúc kia rõ ràng nói là bạn cũ của Tiêu Thư cùng Lý Cẩm, còn nói chuyện với bà về cuộc sống của nhị phòng Tiêu gia.
Trương thẩm đảo mắt, đến nói nhỏ với Tôn Trường Minh: "Lão đầu tử, ông nói, có khi nào là người nhà mẹ đẻ của A Cẩm tẩu tử đến không?"
Trương thẩm càng nghĩ càng chắc chắn về phỏng đoán của mình. Đáng tiếc nghĩ đến cảnh ngộ của Lý Cẩm, bà lại thở dài. Sao không thể đến sớm vài năm, khi người còn sống đến tìm thì thật tốt...
Tôn Trường Canh buông tay ngồi ở kia suy nghĩ một hồi, mới nghiêm túc nói: "Tiểu Nguyệt bảo bà nhận lấy thì bà nhận đi. Về phần người đó là ai, chúng ta cũng đừng hỏi gì khác. Chung quy đều là chuyện của Tiêu gia, chúng ta giúp nó trông nom tốt đất cùng nhà cũ trong thôn là được rồi.
Trương thẩm: "Hiểu rồi. Cái gì nên nói cái gì không nên nói, ta ngần này tuổi rồi, trong lòng đều hiểu."
"Vậy bà thu dọn mấy thứ hôm nay lấy ra ngoài, chuyện Tiêu gia đừng nói gì thêm."
"Được."
Ngô thúc hất cằm ý gọi Diệp An.
Cậu ta biết ý, vội vàng vào buồng xe ngựa tìm một số đồ còn nguyên đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Chủ yếu là đồ ăn nhẹ được đóng gói, còn có nửa bao gạo Vĩnh Dương, cùng một túi trà.
Trương thẩm đang cười mời mọi người đến nhà bà dùng cơm: "Cũng sắp đến giờ cơm rồi, Tiểu Nguyệt à, nhà các con còn có hai vị khách quý này không bằng đến nhà thím tiện thể ăn cơm luôn."
Phó Nguyệt tiễn bà: "Không cần đâu, Nhu Nhu còn ở trong nhà đợi bọn con về."
Nghĩ về đứa nhỏ trắng nõn xinh đẹp kia, Trương thẩm không khỏi cười híp mắt nói: "Vậy cũng đúng, con nhỏ không thể để đói được. Vậy lần này thím không giữ con nữa, lần sau con dẫn theo tiểu Nhu Nhu về nha."
"Vâng."
"Trương thẩm!" Diệp An cười tủm tỉm đưa đồ cho Trương thẩm: "Hôm nay phiền ngài nói chuyện với thúc của ta hết nửa ngày, chút đồ ăn vặt này, mong ngài đừng ghét bỏ."
Trương thẩm khách khí vì sự khách khí của cậu ta, bà nhìn nhìn Phó Nguyệt, lại vội vàng từ chối: “Đừng, cái này không được. Ngô lão ca không chê cười ta lắm miệng, tán gẫu hai câu, sao có thể đòi hỏi đồ của các ngươi a!”
Diệp An: “Ngài không biết, ngài nói chúng ta những chuyện xưa của người bạn cũ của bọn ta, cho dù bọn họ không còn nữa, nhưng trong lòng người sống cũng có thể an ủi hơn một chút."
"Ai ôi... Tiểu Nguyệt à!" Trương thẩm xin Phó Nguyệt giúp đỡ, hy vọng nàng có thể nói hai câu ngăn Diệp An nhiệt tình, khách khí như thế.
Phó Nguyệt lại không giúp bà, ngược lại còn khuyên nhủ: "Trương thẩm, thím hãy nhận đi."
Nếu Ngô thúc biết ơn những gì Trương thẩm đã kể về mẹ nàng cho ông ấy, nhận lấy cũng không sao. Thứ nhỏ nhặt này, đối với Ngô thúc mà nói chỉ là tuỳ tiện chuẩn bị, ông ấy cũng không coi trọng. Lúc này đẩy tới đẩy lui không có ý nghĩa gì.
Phó Nguyệt và Diệp An đều nói như thế, Trương thẩm không lay chuyển được, cuối cùng vẫn mang một đống đồ lớn nhỏ này về nhà.
Đợi đến trưa, cánh đàn ông trong nhà quay về, Trương thẩm nói chuyện của hôm nay với Tôn Trường Canh, khi mở đống đồ ra, bà phát hiện trong đống đồ Diệp An đưa vậy mà lại giấu năm lượng bạc.
Tuy nói cuộc sống của Tôn gia cũng càng ngày càng tốt, nhưng đột nhiên có hơn năm lượng, bọn họ vẫn không thể bình thản tự nhiên mà nhận được.
Khi Trương thẩm đuổi theo ra đến sân, nhóm người Tiêu Thái đi dạo trong thôn xong đã rời khỏi đây.
Tôn thúc nghĩ một chút rồi nói với Trương thẩm: "Vậy bà nhận trước đi. Người bạn cũ tìm đến này có thể cho số tiền này có lẽ cũng không phải là người nhà bình thường." Người nhà bình thường nào có thể tiện tay đưa cho người khác năm lượng bạc chứ.
Trương thẩm nhớ lại những thứ chứng kiến hôm nay: "Đúng ha... Ta thấy A Thái cùng Tiểu Nguyệt rất khách sáo với Ngô thúc kia. Người kia nói chuyện cũng rất khí thế, phóng khoáng."
Nghĩ đến nếu là bạn cũ của Tiêu Thư ca, nói thẳng là bạn của Tiêu Thư là được rồi.
Nhưng Ngô thúc kia rõ ràng nói là bạn cũ của Tiêu Thư cùng Lý Cẩm, còn nói chuyện với bà về cuộc sống của nhị phòng Tiêu gia.
Trương thẩm đảo mắt, đến nói nhỏ với Tôn Trường Minh: "Lão đầu tử, ông nói, có khi nào là người nhà mẹ đẻ của A Cẩm tẩu tử đến không?"
Trương thẩm càng nghĩ càng chắc chắn về phỏng đoán của mình. Đáng tiếc nghĩ đến cảnh ngộ của Lý Cẩm, bà lại thở dài. Sao không thể đến sớm vài năm, khi người còn sống đến tìm thì thật tốt...
Tôn Trường Canh buông tay ngồi ở kia suy nghĩ một hồi, mới nghiêm túc nói: "Tiểu Nguyệt bảo bà nhận lấy thì bà nhận đi. Về phần người đó là ai, chúng ta cũng đừng hỏi gì khác. Chung quy đều là chuyện của Tiêu gia, chúng ta giúp nó trông nom tốt đất cùng nhà cũ trong thôn là được rồi.
Trương thẩm: "Hiểu rồi. Cái gì nên nói cái gì không nên nói, ta ngần này tuổi rồi, trong lòng đều hiểu."
"Vậy bà thu dọn mấy thứ hôm nay lấy ra ngoài, chuyện Tiêu gia đừng nói gì thêm."
"Được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...