Tiêu Thái ngồi trước bàn sách, đầu cùng không ngẩng lên: "Được rồi, để bé ngủ một lát. Đệ lại đây ôn sách luyện chữ trước đi. Đợi bé tỉnh đệ lại chơi với bé."
Tiêu Giản nghĩ một chút, cảm thấy ca ca nói rất có lý, liền ngồi vào một bàn khác còn rất nghiêm túc viết theo bảng chữ mẫu.
Khi Tiêu Giản học tập sẽ trở thành đứa trẻ nhẫn nại, trầm mê trong sách vở, không dễ bị bên ngoài quấy rầy.
Đợi bữa tối xong xuôi, Thạch bà bà cùng Thạch Mãn ra ra vào vào bày bát dĩa. Hai huynh đệ Tiêu Giản mới hồi thần thu dọn bàn học,
Tiêu Thái đi đến bên trái, Nhu Nhu vẫn ngủ ngon lành.
Tiêu Thái nhìn con gái, đột nhiên hỏi: "A Giản, nếu chúng ta có nhiều nhà ngoại tổ, đệ muốn gặp không?"
Tiêu Giản nghi hoặc nhìn về phía ca ca: "Chúng ta có ngoại tổ sao?"
Bọn họ không phải chí có nhà đại bá xấu xa kia sao.
Tiêu Thái: "Không có việc gì, tuỳ tiện hỏi thử thôi. Đi thôi nên ăn cơm rồi."
Tiêu Giản gãi đầu, không nghĩ nhiều, chỉ nói: "A Giản có ca ca, tẩu tử, tiểu Nhu Nhu cũng rất vui rồi."
"Còn có Thạch bà bà... Trường Minh thúc thúc, Trương thẩm..." Tiêu Giản kể từng người thân thiết.
Tiêu Thái không khỏi bật cười nói: "Được rồi, lại đây ăn cơm."
Tiêu Giản đi đến, nhìn Nhu Nhu: "Nhu Nhu còn đang ngủ, bé không đói bụng sao?"
"Đợi bé tự tỉnh ngủ, bây giờ đánh thức sẽ khóc đó."
"Vậy chúng ta không kêu nữa." Tiêu Giản liên tục lắc đầu, cháu gái mà khóc lên âm thanh rất vang dội, cậu nghĩ lại còn thấy sợ hãi.
Cửa nhà chính và thư phòng mở ra, bọn họ chỉ cần chú ý đến động tĩnh của Nhu Nhu ở nhà chính là được.
Quả nhiên, ăn cơm xong, Nhu Nhu đã tỉnh.
Tiêu Giản vui mừng buông bát đũa, cùng Thạch Mãn đến chơi đùa với tiểu Nhu Nhu.
...
Đêm dài người tĩnh.
Trong phía đông sương phòng, từ chiếc hộp nhỏ tinh xảo Phó Nguyệt lấy miếng ngọc bội được bọc trong khăn tay, trở lại giường.
Phó Nguyệt mở kẹp khăn tay ra, để ngọc bội vào tay Tiêu Thái.
Phó Nguyệt: "Đây là thứ trước đây A Thái ca nhờ ta bảo quản, chàng nhận đi."
Tính chất ngọc khí ôn nhuận, Tiêu Thái cúi đầu vuốt ve.
Phó Nguyệt tò mò: "Ta thấy miếng ngọc bội này cũng không có cái gì đặc biệt mà."
Tiêu Thái cũng lật đi lật lại, miếng ngọc bội ở trong tay hắn này cũng được giữ gìn rất lâu rồi, kiểu dáng đã sớm khắc sâu vào đầu hắn.
Ngọc bội màu xanh trắng, tạo hình khấu bình an, mặt sau có khắc chữ "Cẩm". Bất luận là tính chất hay hình dạng, có thể nói là tầm thường không có gì đặc biệt.
Tiêu Thái: "Nó đúng là không có gì đặc biệt. Bởi vậy năm đó nương đã cho rằng đây chỉ nàng mang theo một vật trang sức tùy thân, làm thứ để tưởng niệm mà thôi."
Phó Nguyệt phát huy trí tưởng tượng: "Vậy cái này có thể làm giả được không? Bọn họ lấy ra một miếng ngọc bội khác là có thể chứng minh quan hệ rồi?"
Phải biết rằng, việc lấy máu nhận thân đều không phân biệt chính xác huyết mạch thân duyên.
Tiêu Thái bị câu nói của nàng chọc cười: "Không đến mức phải làm giả, chất lượng miếng ngọc cũng không thể nói là thượng phẩm. Chúng ta chỉ là người bình thường, qua ngần ấy năm, người ta có thể muốn thứ gì ở chúng ta đây?"
"Cũng đúng." Phó Nguyệt gật đầu.
Ánh mắt Tiêu Thái thâm thuý nhìn ngọc bội, lại giống như xuyên qua miếng ngọc nhìn về hướng khác: "Ta chỉ muốn biết nương đã trải qua những gì mới có thể lưu lạc đến nơi này."
"Mà điều này cũng là điều mà nương từng muốn biết."
Phó Nguyệt phất phất mái tóc rối bù: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, qua hai ngày sẽ biết thôi. Không còn sớm nữa, A Thái ca mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."
"Được."
Tiêu Thái dùng khăn tay bọc lại miếng ngọc, cất nó vào ngăn tủ ở đầu giường.
Hắn đứng dậy đắp chăn nhỏ cho Nhu Nhu, sau đó trở lại bên cạnh Phó Nguyệt, ôm thê tử, thả lỏng tâm trạng.
Trong mơ, Tiêu Thái lại nhìn thấy hình bóng mẫu thân dựa vào cửa sổ một mình ngắm trăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...