Đơn giản hỏi rõ ràng tình huống, Lý bà bà rửa sạch một lượt rồi dẫn theo con dâu đi vào căn phòng phía đông.
Tiêu Thái cũng đi theo bọn họ đi vào bên trong, nhưng bị Thạch bà bà chặn lại ở bên ngoài.
“Phu nhân sinh sản, phòng sinh dơ bẩn, lão gia ở bên ngoài chờ xem đi.”
Tiêu Thái vội la lên: “Ta không sợ, để ta vào xem Tiểu Nguyệt đi.”
“A Thái ca?”
Nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ ở bên ngoài, Phó Nguyệt giương giọng hô.
“Tiểu Nguyệt! Ta ở đây!” Tiêu Thái đáp, muốn Thạch bà bà tránh ra để đi vào.
Hai người giằng co ở cửa phòng.
“Thạch bà bà, ngươi để cho ta vào đi, ta phải thấy Tiểu Nguyệt.” Tiêu Thái nóng vội, hiện tại hắn nào quản được cái gì là dơ bẩn hay không dơ bẩn.
Vừa nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Phó Nguyệt, trong lòng hắn càng căng thẳng, hận không thể lập tức ngồi canh giữ ở ngay bên cạnh Phó Nguyệt.
“Thạch bà bà, để A Thái ca vào đi.”
“Phu nhân?” Thạch bà bà, Lý bà bà cùng nương tử Lý gia đều đưa mắt nhìn nhau.
Từ xưa đến nay, đều nói phòng sinh của phu nhân dơ bẩn không sạch sẽ, sẽ đón nhận điềm xấu. Cho nên nam tử không nên tới gần, chỉ cần chờ ở ngoài cửa.
“Để chàng ấy tiến vào.”
Phó Nguyệt nửa nằm ở trên giường, từng cơn đau đánh úp lại, nàng cắn răng nín thở chấp nhận.
Nàng cũng biết quy củ của triều Lý cũ này, nhưng chẳng phải ai ai cũng đều do nương sinh dưỡng hay sao, nàng không tin cái gì mà dơ bẩn không sạch sẽ.
Tuy hiện tại nàng đau đến mức đầu tóc rối tung, trên trán mồ hôi dính ướt ngọn tóc, không quá lịch sự.
Nhưng dưới tình huống này, nàng cũng không rảnh lo duy trì hình tượng nào hết.
Sinh sản đau điếng người khiến nàng hãy còn đang sợ hãi, nàng chỉ muốn người thân cận nhất là Tiêu Thái giờ phút này cùng nàng vượt qua.
Tiêu Thái khẩn cầu nói: “Tiểu Nguyệt gọi ta, Thạch bà bà cho ta vào đi.”
Xét đến cùng, lão gia phu nhân là chủ của cái nhà này.
Thạch bà bà thở dài, sau khi để Tiêu Thái rửa sạch một lượt mới tránh ra cho hắn vào.
Tại chính đường, một đám nam nhân nhìn thấy tình cảnh ở căn phòng phía đông, âm thầm tặc lưỡi.
Không ngờ là Tiêu Thái này lại không ngại ngần gì. Như thế cũng quá thương yêu nương tử đó.
Tiêu Giản đánh vỡ sự trầm mặc trong phòng.
Cậu bé thấy ca ca vào phòng, liền ôm Tôn Trường Minh hỏi: “Trường Minh thúc thúc, A Giản cũng muốn đi vào đông phòng bầu bạn với tẩu tử.”
Tôn Trường Minh cứng họng.
Ông từng nghe nói phu nhân sinh sản rất vất vả, nếu thật sự muốn cho đứa trẻ này vào thì chưa biết chừng cậu nhóc sẽ bị dọa sợ cũng nên.
Huống hồ trong căn phòng phía đông kia cũng không có ai có thời gian trông trừng con nít.
Tôn Trường Minh vỗ vỗ lưng cậu bé, nhẹ giọng nói: “A Giản bầu bạn với Trường Minh thúc thúc, chúng ta cùng nhau chờ ở chỗ này, không làm phiền đến bọn họ, biết không?”
Tiêu Giản trề môi, uể oải gật đầu: “A Giản ngoan, A Giản không làm phiền.”
Thấy Tôn Trường Minh đang dỗ dành A Giản ở lại, Thạch Dương nhẹ nhàng thở phào, vội vàng mang một ít điểm tâm cho Lâm đại phu và đám người.
Lâm đại phu cảm tạ, ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Trong phòng.
Tiêu Thái ngồi xổm mép giường, tay trái bị Phó Nguyệt nắm chặt, tay phải cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho nàng.
“Đừng sợ. Tiểu Nguyệt đừng sợ, ta ở chỗ này nè.”
Tiêu Thái ghé vào bên tai Phó Nguyệt, không ngừng nói lặp đi lặp lại.
Bóng đêm dần dần bao phủ, tần suất co rút cũng dần dần tăng lớn hơn.
“Hộc hộc…… Hộc hộc……”
“Phu nhân tạm nín thở dùng sức, mở bốn ngón tay rồi. Đừng nóng vội, tích cóp một chút sức lực nhé.”
“A! Đau quá!”
Phó Nguyệt nhíu chặt đôi mày, ngón tay đan xen bấu chặt làm gân xanh nổi lên toàn bộ, mồ hôi như hạt đậu thi nhau rơi xuống.
“Hộc, hộc……”
Từng cơn đau qua đi, Phó Nguyệt mệt lả nằm ở trên giường.
Quá đau!
Làm mẫu thân thật sự quá đau!
Mà thế này vẫn còn chưa kết thúc, về sau còn đau hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...