Xuyên Không Về Cổ Đại Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Ngày đứa nhỏ chào đời cũng là ngày đau đớn nhất của người làm mẹ.

Đối với Tiêu gia mà nói, khi họ đang nghênh đón một sinh mệnh nhỏ đến với thế giới này, cũng là lúc đứa bé mất đi mẫu thân của mình.

Nhưng mẫu thân của A Giản vẫn một mực muốn hạ sinh đứa bé này, dù cho Tiêu Thái có bi thương và thống khổ để nhường nào, thì hắn cũng không như những con người nhiều chuyện khác trong thôn này mà đi trút giận lên người Tiêu Giản.

Đó là đệ đệ của hắn, là đệ đệ mà nương hắn đã sinh ra.

Sau khi buổi tiệc sinh nhật náo nhiệt qua đi, Tiêu Thái mang theo Tiêu Giản và Phó Nguyệt đi vào từ đường.

Tiêu Thái đốt ba nén nhang, đưa cho Phó Nguyệt và Tiêu Giản.

Phó Nguyệt làm theo Tiêu Thái, cúi lạy bài vị, sau đó cắm nhang vào lư hương.

Tiêu Thái đi sang một bên, hắn đưa tay xoa đầu Tiêu Giản, thấp giọng nói: "Đệ mau cúi lạy nương rồi cắm nhang đi, cầu mong nương phù hộ đệ ngày càng khỏe mạnh."


Tiêu Giản thu lại hết cảm xúc vui vẻ ban đầu vào lòng.

Cậu cụp mắt, mặc dù xiêm y dày cộm khiến tư thế quỳ xuống của cậu có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng cậu vẫn nghiêm túc dập đầu quỳ lạy bốn cái trước mẫu thân.

Mùi sáp thơm quá, Tiêu Giản chạy đến bên cạnh ca ca, cậu nhận lấy một xấp tiền giấy, cầm từng tờ tiền bỏ vào chậu than.

Một bên cậu nhẹ nhàng đặt tờ tiền trong tay xuống, một bên cậu thấp giọng thủ thỉ như đang nói chuyện cùng nương: "Nương, A Giản năm nay đã sáu tuổi rồi."

"Tẩu tẩu đã nấu mì trường thọ cho ta, còn có bánh ngọt nữa. Thêm cả Minh thúc thúc, Thạch bà bà, A Dương ca ca, A Mãn tỷ tỷ đều tặng ta lễ vật."

"Hôm nay ta thật cao hứng, nếu cha và nương ở nơi này..."

Tiêu Giản len lén lấy tay áo lau nước nơi khóe mắt: "Nương! A Giản nhớ người, A Giản cũng nhớ cha..."

Tờ tiền giấy đã bị thiêu đốt hầu như không còn, tro bụi bay theo cơn gió ra ngoài cửa sổ, bay xa trên bầu trời.

Phó Nguyệt tiến lên nắm tay cậu: "Nương nhất định sẽ nghe được lời A Giản nói, người vẫn luôn ở trên trời cao kia, theo dõi và bảo hộ A Giản của chúng ta bình an."

Cánh tay mập mạp của Tiêu Giản bắt lấy tay áo nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu sau tay áo, rầu rĩ nói: "Nương ở trên cũng sẽ phù hộ cho tẩu tẩu cùng với tiểu bảo bảo."

Trái tim của Phó Nguyệt như tan chảy khi nghe thấy lời nói chân thành của A Giản.

Tiêu Thái đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, hắn đi tới ôm lấy đệ đệ: "Tốt lắm, nếu đệ đã nói chuyện với nương xong rồi thì nên đi ngủ thôi. Ngày mai còn phải đến trường, nếu không đến thì phu tử sẽ phạt đệ đấy."

Nghĩ đến cảnh tượng phu tử cầm thước trên tay, Tiêu Giản ôm cổ ca ca, rụt đầu lại. Cậu không khỏi ưỡn ngực mà đắc ý nói với ca ca cùng tẩu tẩu: "A Giản không đến muộn, phu tử sẽ không phạt A Giản đâu. Phu tử sẽ khen A Giản ngoan."

"Được được được, A Giản vừa ngoan lại còn thông minh, phu tử cũng phải khen đệ."


- ----------

Hai người trò chuyện cùng Tiêu Giản, dù sao cũng là tiểu hài tử, lực chú ý chậm rãi bị di dời, tâm tình cũng khá hơn lúc trước, không còn sa sút nữa.

Sau khi rửa mặt, Phó Nguyệt ngồi ở đầu giường Tiêu Giản, đắp chăn cho cậu.

Trước khi ngủ, Tiêu Giản đột nhiên nhớ tới một chuyện, cậu bắt lấy cánh tay Phó Nguyệt, hỏi: "Tẩu tử, sinh nhật của tẩu là vào ngày nào thế?"

Hôm nay mọi người đều tặng lễ vật cho Tiêu Giản, cậu cũng muốn chuẩn bị lễ vật cho tẩu tử.

Nghe được câu hỏi của Tiêu Giản, Phó Nguyệt ngẩn người, sau một lát nàng thấp giọng cười nói: "Ta cũng không cần tổ chức sinh nhật đâu."

"Tại sao tẩu lại không muốn tổ chức sinh nhật? Sinh nhật có rất rất rất nhiều món ăn ngon đó, còn được tặng lễ vật nữa." Tiêu Giản cực lực nói những chỗ tốt của sinh nhật.

Phó Nguyệt nhìn cậu khoa tay múa chân, sau đó lại nhét cánh tay cậu vào dưới chăn: "Ta đã quên mất sinh nhật của mình rồi."

Hả?!


Tiêu Giản bừng tỉnh: "Tẩu cũng giống như A Giản, quên mất sinh nhật của mình sao? Nhưng mà tuy A Giản quên, ca ca lại nhớ rất kỹ đó."

Sắc trời ngày càng tối đen, nếu bây giờ còn không ngủ thì ngày mai sẽ không dậy nổi đâu.

Phó Nguyệt đành phải dỗ dành: "Đúng là ta quên mất rồi, để chờ ta đi hỏi ca ca của đệ thử nhé."

"Vậy tẩu phải nhanh nhanh đi tìm ca ca nha."

"Được rồi, A Giản mau ngủ đi."

Chỉ trong chốc lát, A Giản đã chìm vào giấc ngủ. Tiêu Thái thổi tắt ngọn nến, sau đó đỡ Phó Nguyệt đi đến căn buồng phía tây.

Ánh mắt thâm thúy của Tiêu Thái nhìn chằm chằm vào Phó Nguyệt.

"A Thái? Chàng làm sao vậy?" Phó Nguyệt cười hỏi bình thường như không có chuyện gì xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui