Hôm trung thu, Thạch Dương đã theo Tiêu Thái xử lý hết những chuyện trong ngoài cửa hàng, không để Phó Nguyệt bận tâm dính tay vào nữa.
Đóng cửa hàng xong, Phó Nguyệt để ba người thạch gia tự ra ngoài du ngoạn.
Nàng cũng chuẩn bị cùng Tiêu Thái đi Tể Từ tự một chuyến.
Ngày lễ như này phải ra ngoài xem náo nhiệt một chút, tất cả mọi người đều rất mong đợi.
Thạch bà bà: “Phu nhân, không bằng để A Giản theo chúng ta ra ngoài chơi.”
Thạch Dương cũng kéo tay Tiêu Giản: “Sư phụ, chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho A Giản.”
Tiêu Thái phải săn sóc Phó Nguyệt suốt đường đi, Thạch bà bà lo rằng nếu hắn phải phân tâm để ý Tiêu Giản thì sẽ không chăm sóc được tốt.
Phó Nguyệt cười hỏi Tiêu Giản: “A Giản muốn ra cửa đi dạo chơi chợ với Thạch bà bà hay muốn cùng chúng ta lên núi?”
Tiêu Giản tò mò: “Lên núi làm gì vậy?”
Phó Nguyệt: “Đến Tể Từ tự dâng hương đó.”
Đi miếu dâng hương nào có sự náo nhiệt ngoài chợ.
Tiêu Giản vô cùng vui vẻ theo chân Thạch Dương, cùng nhau đi ra cửa.
Trước khi đi, cậu còn ra vẻ ông cụ non dặn dò Tiêu Thái: “Ca, ca phải chăm sóc cho tẩu tẩu thật kỹ lưỡng đó.”
“Được rồi, đệ đi nhanh đi. Ngoài đường nhiều người, theo sát A Dương.” Tiêu Thái buồn cười khoát khoát tay với cậu.
Chia binh hai đường.
Tể Từ tự nằm trên một ngọn núi nhỏ bên ngoài thành Đông Châu, phong cảnh thanh tĩnh, hương khói nghi ngút.
Bây giờ là trung thu, đường núi ngày thường người đi người đến nối liền không dứt giờ lại ít ỏi không có bao nhiêu.
Chuyện này ngược lại giúp cho hai người Phó Nguyệt đi đứng dễ dàng hơn.
Thế núi không cao, Phó Nguyệt đi một lát lại nghỉ một lát, còn có Tiêu Thái phụ đỡ một tay, nàng nhàn nhã bước vào miếu.
“Thí chủ, người tới rồi.”
Một lão hòa thượng mi mắt hiền từ ra ngoài tiếp đãi nàng.
Phó Nguyệt cụp mắt hành lễ: “Thanh Trần đại sư, lại quấy rầy rồi, vị này là phu quân của ta.”
Tiêu Thái cũng cúi đầu gọi một tiếng theo Phó Nguyệt: “Thanh Trần đại sư.”
“Hai vị thí chủ, mời đi theo ta.” Thanh Trần đại sư gật đầu, dẫn bọn họ ra đằng sau điện.
Phó Nguyệt nhớ lại lúc trước mình tới, những đường tắt vòng quanh cong cong nàng đều biết, lại còn nhắc nhở Tiêu Thái chú ý dưới chân.
Tiêu Thái lặng lẽ đi theo nàng.
Thanh Trần đại sư đẩy cửa ra, “Thí chủ, mời vào.”
Đợi đến khi hai người bọn họ đi vào, Thanh Trần đại sư yên lặng khép cửa lại, để lại chỗ này cho bọn họ.
Tiêu Thái nhìn xung quanh một lượt.
Căn phòng này không giống những căn phòng khác, tượng thần phật bên trong không nhiều, hai bên căn phòng nhỏ bày đầy giá gỗ cao thấp.
Trên giá gỗ bày đầy đèn dầu, giờ phút này đang sáng rỡ.
Phó Nguyệt lấy giỏ mang tới từ trong tay Tiêu Thái.
Nàng vừa lấy hoa, < Địa Tàng Kinh > do đích thân mình chép ra, đặt trước mặt Địa Tạng Vương bồ tát, vừa giải thích với Tiêu Thái: “Trung thu hàng năm, ta sẽ tới đây cầu phúc nối đèn cho phụ mẫu và huynh của ta.”
Tiêu Thái trầm ngâm nhìn gương mặt bình tĩnh của Phó Nguyệt, mím môi không nói lời nào.
Hắn đi lên trước, cùng Phó Nguyệt quỳ xuống đệm hương bồ, chân thành dập đều.
Phó Nguyệt rất ít khi nói tới chuyện phụ mẫu ngày xưa, Tiêu Thái cũng từng trải qua chuyện này nên không hỏi nhiều tránh đâm vào vết thương của nàng.
Nếu nàng định mở miệng bày tỏ hết, hắn sẽ kiên nhẫn nghe.
Tiêu Thái nghĩ vậy cũng là đang hiểu lầm Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt không phải không nói, mà là nàng cũng không biết.
Nguyên chủ bệnh nặng không thể chống đỡ được nữa, nàng có duyên nên một lần nữa mở mắt trên người nàng ta.
Tuổi của tiểu cô nương không lớn lắm, từ thời thơ ấu đã lớn lên dưới sự sủng ái của cha mẹ. Bất ngờ gặp biến cố, phải sống lang thang, Phó Nguyệt cứ hồi tưởng lại chuyện ngày trước thì đều cảm giác chúng bị trùm lên một bức màn, những thứ có thể nhớ rất ít.
Hơn nữa đã chừng mười năm trôi qua, trí nhớ vốn thưa thớt cũng ở dòng thời gian trôi qua vô tình từ từ nhạt nhòa.
Phó Nguyệt hơn hai mươi tuổi ở thời hiện đại không thể tính là tin phật, tin đạo làm người.
Nàng xuất thân là cô nhi, không tin trời cũng chẳng tin số mệnh, chỉ tin mình.
Từ không tới có, nàng dựa vào hai bàn tay mình, đánh liều mua được một nơi dung thân.
Nhưng ngày đó chuyển kiếp, nàng không thể nói được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Phó Nguyệt dứt khoát không bận lòng.
Đối với những chuyện bản thân không biết, mang lòng kính sợ là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...