Thân thể Phó Nguyệt không tiện, cuối cùng vẫn ngồi trên giường dùng bữa.
Trương thẩm được mời ra ngoài, dùng cơm trưa với ba người nhà họ Thạch.
Trương thẩm nghe qua câu chuyện của Thạch gia, cũng cảm thấy tiếc thay cho bọn họ.
Hai bên đều khiêm nhường nhiệt tình, cười cười nói nói trên bàn cơm, không khí khá thoải mái.
Sau khi ăn xong, lại nói chuyện với Phó Nguyệt một hồi, Trương thẩm đứng dậy cáo từ: “Cháu nghỉ ngơi cho khỏe, qua hai ngày nữa thẩm lại đến thăm cháu, bắt thêm con gà mái nữa cho cháu.”
“Đừng đừng đừng!” Phó Nguyệt vội vàng ngăn cản.
Trương thẩm vất vả lắm mới nuôi được mấy con gà để đẻ trứng, nếu thật chỉ vì nàng mang thai mà hai ba ngày lại lại mang tới nàng cũng không thể ăn.
Ân huệ không phải chiếm lợi.
Phó Nguyệt đương nhiên không đồng ý.
Bị Phó Nguyệt khuyên can một hồi, cuối cùng Trương thẩm cũng đổi lời nói: “Vậy thẩm mang thêm cho cháu ít trứng gà, trứng nhà ăn bổ cơ thể. Cái này cháu đừng cự tuyệt nữa nhé.”
Phó Nguyệt cảm tạ ý tốt của bà, muốn giữ bà lại dùng bữa tối rồi hẵng đi.
Trương thẩm không nhận lời, Thạch bà bà tiễn bà ra cửa.
Chiều hôm đó, Tiêu Thái về nhà.
Phó Nguyệt mang chuyện ban ngày Trương thẩm đến thăm kể qua với hắn.
Đối diện với sự nhiệt tình của Trương thẩm, nhìn chung nàng vẫn có chút ngượng ngùng.
Tiêu Thái đang sắp xếp lại từng cuốn sách mới mua về, đồng thời khuyên bảo nàng: “Chờ thân thể nàng ổn định, ta lên núi săn thú rồi mang biếu nhà trưởng thôn mấy con gà rừng thỏ hoang.”
“Vậy cũng được.”
Từ lúc trở về nhà ăn cơm đến giờ, Tiêu Thái vẫn đang thu dọn lung tung trên chỗ án thư.
Phó Nguyệt nghiêng đầu thò người ra nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét: “A Thái ca? Chàng đang làm gì thế?”
Tiêu Thái đang ngồi trước bàn đọc sách xem một quyển < Luận Ngữ >.
“Ta xem trước một chút, sắp phải đặt tên cho con rồi.”
“Phụt…” Phó Nguyệt cười cong mắt, nhả ra một câu: “Lúc này mới hơn hai tháng, còn sớm.”
Đối với chuyện tối hôm qua nàng nhắc tới đọc sách, nàng đã sớm quên mất.
Tiêu Thái nghiêm túc: “Không còn sớm nữa, còn phải từ từ tìm kiếm, từ từ…”
Càng nói, Tiêu Thái càng có cảm giác bức bách.
“Nàng đi ngủ trước đi, ta xem thêm một lát.”
Tiêu Thái đi qua đỡ Phó Nguyệt nằm xuống xong, lại một lần nữa quay trở lại trước bàn đọc sách.
Hắn đây là định chong đèn đọc khuya, vùi đầu cực khổ dùi mài tám tháng.
Phó Nguyệt không biết làm sao, cười vì hắn xoắn xuýt học hành cực khổ.
Cũng không biết có phải do mang thai hay không, từ khi biết được tin mình có thai, Phó Nguyệt nhắm mắt là ngủ được ngay.
Ba ngày chớp mắt là trôi qua.
Chờ đến lúc có thể xuống giường, Phó Nguyệt nay lập tức thong thả ung dung tắm rửa.
Phó Nguyệt cũng không ngờ, Tiêu Thái lại cẩn thận nghe lời của đại phu tới vậy.
Nói là phải nằm yên trên giường tu dưỡng ba ngày, liền cứng rắn bắt nàng nằm đủ ba ngày.
Người đã hồi phục, Tiêu Thái và Thạch bà bà lại tiếp tục công việc chuẩn bị phần lớn nguyên liệu để nàng làm bánh ngọt.
Những thao tác hướng dẫn cần chỉ thì để nàng đứng một bên mở miệng chỉ dẫn.
Nhưng đây cũng không phải kế hoạch lâu dài.
Giờ người Phó Nguyệt còn chưa nặng nề, có thể ứng phó với nhu cầu hàng ngày của cửa hàng.
Chờ sau này nàng không còn tiện làm nữa, cũng không thể đứng thời gian dài, vậy kế đây những công việc này ai tiếp nhận chứ?
Thạch bà bà?
Tuổi tác của bà cũng lớn dần rồi, trí nhớ không bằng người trẻ tuổi.
Thứ tự làm bánh ngọt của Phó Nguyệt lại rất phức tạp.
Hay là Thạch Mãn.
Tiểu nha đầu này thông minh lanh lợi, nhưng trước sự thiếu hụt người lợi hại này thì vẫn còn nhỏ, chỉ có thể phụ giúp. Nếu để cô bé hoàn toàn tiếp quản phòng bếp, Phó Nguyệt cũng không an tâm.
Chẳng lẽ phải chiêu mộ đầu bếp từ bên ngoài.
Mấy ngày nay, Phó Nguyệt nói qua sự lo lắng trong lòng mình với Tiêu Thái.
Sự tình liên quan đến công thức bánh ngọt cần cẩn trọng, Tiêu Thái cũng không thể quyết giúp nàng ngay lập tức.
“Nếu không để ta tìm một chút thở xem. Còn thời gian mấy tháng nữa, kiên nhẫn tìm hẳn sẽ có thể tìm được người tiếp quản.”
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên hướng thẳng.
Phó Nguyệt không có cách nào khác, chỉ có thể tạm thời kìm nén tâm trạng trong lòng xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...